TRONG LÒNG BÀN TAY
Trong cuộc đời mỗi người luôn có những điều bản thân mình chẳng hề mong đợi nhưng nó vẫn đến, vẫn xảy ra. Không mong đợi, bởi theo suy nghĩ của ta kết quả nó mang lại chẳng tốt đẹp gì. Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh được rằng những việc không mong đợi chưa hẳn đã là xấu. Bởi chính những điều không ngờ đến, không tính trước được, mới có thể mang đến những kết quả tốt đẹp mà ngay cả trong mơ ta cũng không dám mơ đến. Ba tôi và mẹ tôi đã có một “happy ending” mà tới tận bây giờ, trong những bữa cơm gia đình, ba vẫn luôn nói với chúng tôi rằng đây là điều hạnh phúc mà ba chưa bao giờ dám mơ đến.
Những tháng ngày của tuổi 20 tràn đầy sức sống và khát khao, có một người thanh niên đã đem ném tất cả cuộc sống của mình vào những canh bạc thâu đêm, những bữa nhậu triền miên nơi công xưởng. Với dáng vẻ gầy gò, tuổi 20 dường như không hiện hữu trên khuôn mặt đó. Sự u buồn nơi đôi mắt sâu, thâm quầng vì thức đêm, thêm vào đó là hàm râu quai nón rậm rạp, tất cả như làm nhân đôi số tuổi của ba ngày ấy. Tôi vẫn giật mình mỗi khi nhìn người đàn ông trong tấm ảnh đó và nhìn ba tôi của hôm nay, dường như đó không phải là ba.
Những ngày đó ba tôi đi làm ở hợp tác xã mành trúc. Việc làm cũng không mấy nặng nhọc, lại tính theo sản phẩm cho nên ba chẳng nôn nao gì và chẳng cần cố gắng mấy, cứ thư thả nhởn nhơ vừa làm vừa chơi. Phía nội tôi cũng khá giả, cho nên ba không phải lo chuyện cơm áo thường ngày hay phải phụ giúp gì. Số tiền lương kiếm được ba chỉ dành cho những cuộc giải trí khuây khỏa mà thôi. Ngoài giờ làm việc, ba vẫn thường ở lại xưởng hoặc đi chơi với bạn bè chứ không thích về nhà.
Năm đó, mẹ tôi 19 tuổi. Cô gái 19 ngày đó không những gây ấn tượng với mọi người bởi mái tóc dài đen huyền, được tếch con rết dài tận ngưỡng chân, mà còn bởi sự siêng năng chăm chỉ và cần mẫn. Mẹ tôi là chị cả trong gia đình, mẹ phải nghỉ học từ lớp 5 để nhường cho các cậu và dì tôi đi học. Bằng sự tháo vát đảm đang của mình, mẹ đã cáng đáng một phần công việc trong gia đình, giảm bớt gánh nặng cho ông bà ngoại. Mẹ tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình gương mẫu, theo Đạo qua nhiều đời mà mọi người vẫn quen gọi là “đạo dòng”. Cho dù gia cảnh không khá giả lắm, nhưng trong gia đình luôn rộn ràng tiếng cười nói. Ông bà tôi luôn răn dạy con cái những lẽ sống đẹp và luôn quan tâm chu đáo đến tâm tư từng người. Dù chịu nhiều thiệt thòi trong gia đình, nhưng đến bây giờ mẹ vẫn tôi luôn thấy tự hào vì điều đó. Sự hy sinh của mẹ đã không vô nghĩa khi cậu dì tôi đều được học hành và có nghề nghiệp ổn định.
Một ngày bình thường như bao ngày khác, mặt trời vẫn mọc ở phương Đông. Thế nhưng hôm đó lại là ngày khởi đầu cho tất cả đối với ba, ngày ba gặp mẹ với những ấn tượng ban đầu “fall in love”. Buổi sáng hôm đó, ba bực bội khi phải dậy sớm đi nhận sản phẩm thay cho người bạn đã nhậu xỉn từ tối hôm trước. Năm giờ sáng của những ngày mùa đông, mặt trời vẫn chưa được đánh thức, ba tôi từ khu nhà bảo vệ đi đến nhà xưởng nữ, nơi những bức mành được hoàn thiện ở công đoạn cuối cùng. Hôm nay là ngày đúng hẹn giao sản phẩm, cho nên mọi người tập trung sớm để phân loại và kiểm tra lại trước khi đem giao. Đúng ra giờ này đã phải tập trung đông đủ, nhưng khi ba đến chỉ mới có vài ba người đứng thành một nhóm nói chuyện. Không khí lạnh lẽo của ngày đông làm trì trệ mọi việc hơn một chút. Ba tôi tiến đến nhà xưởng và hé mắt vào nhìn. Hành động ấy sau này ba tôi vẫn cười khi kể lại cho tôi. Ba bảo chẳng hiểu sao lúc đó ba lại nhìn vào nhà xưởng làm gì. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt làm ba tôi rất ngạc nhiên: Một cô gái đang nằm gối đầu trên những tấm mành, trên tay vẫn đang cầm hờ một mắt sặc, có vẻ cô gái đó đang ngủ rất say. Sau những ngạc nhiên ban đầu, ba nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Dưới nền nhà tấm mành vẫn còn dang dở, ba đoán được cô gái đó đã ở đây cả đêm, thức làm cho kịp giao sản phẩm. Ông chợt nghĩ đến việc chỉ một lát nữa khi kiểm kê sản phẩm mà tấm mành này chưa xong, thì cô gái này sẽ bị ghi điểm trừ khi chấm công và sẽ bị trừ tiền lương. Chẳng hiểu sự thôi thúc từ đâu, ba tôi đã ngồi xuống ghép những mắt sặc còn lại vào tấm mành để hoàn thiện nó, cho đến khi chỉ còn một mắt cuối cùng, mắt sặc đó nằm trong bàn tay của cô gái. Ba tôi đã rất lưỡng lự, lấy hết can đảm ba mới có thể đưa tay lấy mắt sặc. Nhưng bàn tay đó không đủ khéo léo, hay là tại giây phút định mệnh mà Chúa trời sắp đặt sẵn đã đến? Cô gái đó đã giật mình thức dậy, phản ứng đầu tiên trong chuỗi phản xạ của con người khi bị bất ngờ đó là hốt hoảng. Trước khi kịp định thần lại, cô gái đã giật lại tấm mành từ tay ba. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô đã kịp nhận ra tấm mành còn dang dở của mình đang được hoàn tất. Ba đã chìa mắt sặc cuối cùng cho cô gái và bước ra ngoài để làm công việc của mình. Không một lời giải thích, ba để lại cho cô gái đó sự tò mò cũng như lời cảm ơn chưa kịp thốt ra. Sau lần ấy, ba chú ý và muốn tìm hiểu về cô gái đó. Ba tôi bảo rằng ba đã rất khó hiểu khi những người mà ba hỏi thăm luôn nói cho ba biết cô gái đó theo Đạo, bằng một thái độ hết sức dè chừng. Thái độ đó càng thôi thúc ba mong muốn được trò chuyện trực tiếp với cô gái để lý giải. Vâng, cô gái đó không phải ai khác mà chính là mẹ tôi.
Thắc mắc của ba tôi mãi vẫn chưa thể trả lời. Một lần ba đã lén đi theo mẹ vào chiều thứ bảy, sau khi mẹ xin về sớm để đến nhà thờ. Suốt cả buổi lễ, dù đứng phía ngoài để khỏi bị mọi người chú ý, ba vẫn chăm chú lắng nghe những lời giảng của linh mục. Thật là trùng hợp, bài giảng hôm đó lại nói về tình yêu tha nhân trong bài Tin mừng “Anh em hãy tha thứ cho nhau” (Lc 17,3b-4). Ba tôi rất tâm đắc câu trả lời của Chúa Giêsu. Khi Phê-rô hỏi Người: “Phải tha thứ cho anh em mấy lần nếu bị họ xúc phạm?”, Chúa đã trả lời: “Thầy không bảo là bảy lần, mà đến bảy mươi lần bảy”. Ba cảm thấy rằng sự khoan dung đó thật tốt đẹp, nếu ai cũng làm được chỉ một nửa như vậy thôi thì cuộc sống này sẽ tốt hơn nhiều. Người con gái đó chắc hẳn đã thấm nhuần những lời dạy này, cho nên luôn sống chan hòa, giúp đỡ mọi người. Sau buổi lễ, ba cũng đi theo mẹ nhưng giữ một khoảng cách xa hơn. Vì mải miết đuổi theo những dòng suy nghĩ mà ba tôi đã vô tình đụng xe vào người đi xe đạp ngược chiều. Nhiều người tập trung lại giúp đỡ ba và người kia. Thật may mắn là chẳng có ai bị thương nặng. Trong số những người tốt bụng dừng lại giúp đỡ đó có mẹ tôi. Cuộc gặp lần thứ hai này nằm ngoài mong đợi của ba. Đúng hơn là ba tôi chẳng muốn bị mẹ bắt gặp trong tình huống này. Thế nhưng nó lại là cơ hội cho cả ba và mẹ. Nhận ra người cùng làm ở hợp tác xã, lại từng giúp đỡ mình, mẹ tôi đã vội vàng đỡ ba dậy, hỏi han xem ba có bị thương tích ở đâu không. Trên quãng đường về nhà, thế cục đã thay đổi, ba chẳng phải làm “cái đuôi” nữa mà trở thành người bạn chung đường về.
Ba tôi vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời rõ ràng cho thắc mắc của mình, nhưng ba đã có thể khẳng định thái độ đó là của những người rỗi hơi không đâu, hay ganh tị với người khác. Mẹ vẫn luôn chăm chỉ với công việc, luôn quan tâm giúp đỡ mọi người, là một người con hiếu thảo trong gia đình. Khi được biết về gia đình êm ấm của mẹ, ba tôi đã ước mong mình có một gia đình chỉ bằng một nửa như thế thôi cũng được. Và những tình cảm cùng ước mơ đó đã là nền tảng vững chắc để ba đưa ra quyết định sẽ theo đuổi mẹ, để cùng mẹ xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Ngày gia đình ba mang rượu đi dạm hỏi mẹ tôi, cũng là ngày ba hứa trước bàn thờ Chúa, trước tất cả mọi người hai bên gia đình, ba sẽ sửa đổi bản thân. Ba quyết tâm từ bỏ những tật xấu, từ bỏ rượu chè, cờ bạc, sẽ đi học Đạo để cưới mẹ.
Lời hứa đó đã trở thành hiện thực. Giờ đây nhìn lại, ba cảm ơn tất cả những ấn tượng ban đầu tốt đẹp về mẹ, về lí tưởng Đạo tốt đẹp của mẹ. Ba bảo trước khi gặp mẹ, mấy lần ba cũng đã cố gắng cải tạo chính bản thân nhưng vẫn thất bại. Ấy vậy mà không biết động lực nào đã giúp ba vượt bao cám dỗ để quay trở lại, thay đổi chính mình? Ba tôi tin là vì những ngày đó ba được học hỏi về Đạo, nhìn thấy hướng đi, lẽ sống mới cho cuộc đời mìn
h mà ba mới có quyết tâm như vậy. Ba tin chính Thiên Chúa là Người đã sắp xếp tất cả, luôn dõi theo và luôn giúp đỡ khi ba yếu lòng trước những khó khăn. Ba bảo: “Trong cuộc đời ba, có đôi lúc bình lặng tâm hồn sau bao xô bồ cuộc sống, nhìn anh em con vui cười hòa thuận lớn lên, ba luôn cảm ơn quá khứ, cảm ơn Thiên Chúa. Bởi ba cảm nhận được hạnh phúc này chính là hồng ân mà Người đã ban cho. Mọi sự đều trong tay Người sắp xếp”.
Đúng vậy! Bàn tay Thiên Chúa đã sắp đặt tất cả. Bàn tay quyền năng ấy ban phát hồng ân đi khắp chốn. Bàn tay đó luôn đưa ra để nắm lấy bao cánh tay vươn lên cầu cứu, cũng như luôn sắp xếp guồng quay cuộc sống thật đều đặn. Mọi việc luôn trong lòng bàn tay Người. Chúng ta phải luôn tin tưởng tuyệt đối nơi Người để có thể hưởng trọn hồng phúc và sự bình an.
Dolly
(Quy Nhon)
Giải Triển Vọng Viết Văn Đường Trường 2013
Post a Comment