Header Ads

ĐIỀU KỲ DIỆU

Trăng Làng (Nha Trang)

Giải I Viết Văn Đường Trường 2013

Nó nói sẽ về, không cần chờ đến Tết. Về để xem mặt mẹ nó có tươi như giọng nói trong điện thoại không, xem bố nó có thiệt là hết những bước đi ngả nghiêng mỗi chiều không, và xem lại ngỏ sau cỏ đã mọc che lối đi chưa.

Cửa sau nhà từng là lối thoát hiểm để mẹ con nó tránh những trận đòn của ông bố. Những chiều về nhà sau cơn say, bố nó hay nhớ bài lai của nhóm bạn nhậu: “Vợ mày không biết đẻ, toàn là vịt bầu”, rồi quay sang bắt mẹ con nó quỳ, không nghe lời thì đánh tơi tả… Sáng mai tỉnh dậy, nhìn mấy mẹ con ngơ ngác, bố cũng không biết chuyện gì xảy ra hết trơn hết trọi. Lãnh đòn hoài mẹ nó đâm ra kinh nghiệm. Chiều xuống, nghe tiếng xe Minsk rịn ga trước cổng là biết ông bố đã say, mấy mẹ con dắt díu nhau theo lối ngỏ sau về xóm dưới tránh đòn. Mấy bữa đầu không thấy vợ con trong nhà, bố nó tưởng đi đâu vắng, rồi quay sang chửi đổng như Chí Phèo chửi cái làng Vũ Đại vậy. Hàng xóm bữa đầu nghe thấy ngộ ngộ, chạy sang xem, sau riết rồi cũng quen, hễ nghe tiếng chửi là biết mấy mẹ con nó đã thoát đòn. Sau này say về không thấy mẹ con trong nhà, bố nó xuống xóm dưới tìm. Xóm dưới có nhà bác Năm là an toàn cho mẹ con nó ẩn trốn. Nhà bác Năm không giàu không nghèo, tử tế và gia phong, có uy tín trong xóm. Dù say nhưng bố nó vẫn nể nang đôi phần, không dám lên tiếng trong nhà bác Năm. Có hôm, mấy mẹ con trốn trong buồng nghe bác Năm nói: “Mầy bớt rượu chè lại đi, để vợ con nó khổ hoài”, còn bố nó thì gật gù dạ lia lịa. Nhưng rồi hôm sau vẫn say với mấy ông bạn nhậu, say rồi lại tìm mấy mẹ con chửi. Có hôm mẹ nó đang dỗ đứa em út khóc oang oang, còn hai chị em chơi trước sân, bỗng bố nó về… Mẹ bế đứa út chạy thoát còn hai chị em bị bắt quỳ trước hiên, thỉnh thoảng ông liếc mắt qua thấy đứa nào quỳ nghiêng ngả, ngồi bệt xuống vì mỏi hai đầu gối, là cho mấy bợp tai. Hai đầu gối nó rướm máu vì quỳ lâu giờ dưới nền đất. Nó sợ lắm, khi bố say trông như một con ma điên dại, hai mắt đỏ lườm lườm, đi đứng ngả nghiêng. Dù kinh nghiệm nhưng cũng có lúc mẹ nó thoát hiểm không kịp vì tay phải dắt díu con nhỏ, coi như bữa đó mẹ nó sưng tím mặt mày. Có chiều đang lặt rau, vo gạo ở sau nhà, nghe tiếng xe rịn rịn ngoài đường của ông nào đó, mẹ nó giật mình xốc ngược con bé út chạy tóa lỏa ra xóm sau, chiều về thấy ông bố ngồi đói co ro trong dáng vẻ thật tội nghiệp.

Lớn lên, tuổi mười 17 biết nghĩ một chút, nó thấy thương mẹ dễ sợ! Thương mẹ, nó đâm ra ghét cái mùi rượu, ghét những cơn say của ông bố, ghét những cú chỏ, cú đấm làm mẹ nó bầm dập mình mẩy. Nó dành dụm được một số tiền nhịn quà vặt, mua cái bánh sinh nhật. Buổi cơm trưa có đủ bố mẹ, nó đem chiếc bánh kem ra nói là hôm nay sinh nhật mẹ. Bố nó mừng lắm, mừng vì con gái đã lớn biết lo cho mẹ, bù đắp phần nào những gì mà ông đã không làm được cho mẹ nó. Bình thường bố nó cũng tử tế chớ đâu có tệ lắm, chỉ có lúc say là không biết ma biết Phật gì hết! Nhưng khổ cái là ông say nhiều hơn tỉnh. Nó bảo mẹ ước một điều, ngày sinh nhật thì điều ước linh thiêng và dễ thành hiện thực. Ngập ngừng rồi mẹ nó hỏi:

- Có thiệt là điều ước sẽ thành hiện thực không con?

- Thiệt đó mẹ.

Những làn máu đỏ chạy dưới lớp da dồn lên khuôn mặt đỏ bừng, bố nó nín thinh chờ điều ước của mẹ nó. Ông sợ mẹ nó ước một điều mà ông không thể nào thực hiện được.

- Ước gì nhà mình lần hạt chung vào buổi tối trong tháng Mân Côi này.

Mẹ vừa dứt lời, hai bố con nhìn nhau ngơ ngác, rồi bố nó thở ra nhẹ nhõm như bữa ngồi uống rượu qua tua không ai phát hiện. Nó và bố nó biết đáng lẽ mẹ nó nên ước điều gì, ước ông bố sẽ không uống rượu. Việc lần hạt thì quá khó đối với bố nó, nhưng thà vậy còn hơn bỏ rượu. Ông đồng ý lần hạt, nhưng một tuần chỉ duy nhất vào tối Chúa Nhật thôi (có lẽ tối này là ông chắc chắn tỉnh rượu, vì Chủ Nhật không tụ tập với bạn nhậu xe ôm). Mẹ nó cố nài lần chuổi thêm ngày Thứ Năm nữa. Nó không thích đọc kinh, nhưng để mẹ vui, nó miễn cưỡng đồng ý với bố nó.

Hôm nó đi học về với mấy đứa bạn, đạp xe ngang qua bến xe, nghe mấy ông bạn bố nó nói: “Thằng Quang (bố nó) hình như bác sĩ khám bị ung thư hay gan gì đó nên rủ nó nhậu mà lơ hoài”. Nó định dừng xe lại, vào nói là bố nó chẳng ung thư, hay bị gan gì hết, không uống rượu là để giữ tỉnh táo đọc kinh tối với gia đình, vì bố nó đã hứa với mẹ hôm sinh nhật rồi.

Nó vào Sài Gòn học đại học, đứa em kề cũng vào cấp ba ở nhà trọ tháng mới về một lần. Gia đình chỉ còn ba, mẹ và đứa em út. Nó rỗi vào buổi tối, thỉnh thoảng nhớ gia đình gọi hỏi thăm bố mẹ. Bạn bè khen nó hiếu thảo, chắc là gia đình nề nếp đầm ấm lắm nên nhớ nhung hay gọi về, chẳng giống như tụi nó, tháng nào bố mẹ gọi chừng hai lần là càm ràm rồi. Bạn nó đâu có biết tuy gọi nhiều mà gặp nói chuyện được thì ít đâu. Hôm trước mẹ nó gọi lên bảo: Bữa nay đừng gọi điện vào ban đêm nữa, tối nào cả nhà cũng đọc kinh chung nên không bắt máy được. Mẹ nó còn khoe dạo này mở quán nước mía trước trường học, đông khách lắm, bố cũng phụ nên cũng không rảnh chạy xe. Thỉnh thoảng mấy ông bạn xe ôm có ghé qua quán, hôm thì mang theo con rắn mới đập được trên đường, hôm thì mang sẵn mồi đã chế biến rủ bố đi làm ít ly, nhưng thấy bố bận bịu quá nên ngồi nói chuyện thời sự chút ít rồi đi luôn. Bố bữa nay bỏ rượu luôn rồi, kinh nguyện sốt sắng lắm, sắp tới bố dự tính sẽ nấu ăn tổ chức sinh nhật cho mẹ đó. Nó định nhảy dựng lên, ôm choàng mẹ và nói: “Mẹ thật tuyệt vời!”, nhưng chợt nhớ là mình đang nói chuyện qua điện thoại. Nó vui còn hơn bữa nhận tin được học bổng cuối kỳ. Nó chưa bao giờ thấy vui như vậy.

Nó nhận tiền học bổng ở trên khoa xong liền chạy ra bến đón xe về quê, xem thử có thiệt như mẹ nó nói không, và cũng để hỏi bố nó cách nào mà bỏ rượu được hay vậy. Bố nó nói: “Ban đầu đọc kinh vì lời hứa (bố nó trọng lời hứa), đọc kinh rồi cầu nguyện, cũng xin cho được lòng yêu vợ yêu con. Cầu nguyện vậy, nên khi cầm ly rượu với nhóm bạn lại nhớ đến lời ước nguyện, khi ấy chợt nghĩ chẳng phải mình hay xin Chúa cho bỏ rượu đó sao, xin nhưng mà cũng phải có quyết tâm bỏ nữa mới được. Ban đầu, đấu tranh tư tưởng lắm, khó lắm. Làm được một lần, hai lần, ba lần, rồi bỏ khi nào cũng không biết nữa”. Nó thấy cũng hay thiệt, cũng đúng thiệt! Nó không ngờ điều ước của mẹ nó lại hiệu quả như thế, ước một mà được hai. Chính nó cũng thay đổi luôn, cũng không biết từ bao giờ nữa mà mỗi tối trước khi đi ngủ, nó dành hai phút để đọc kinh.

Powered by Blogger.