Header Ads

Nắng Lửa Tháng Năm

Maria Trịnh Thị Huyền Trân
(Qui Nhơn)

Giải Triển Vọng Viết Văn Đường Trường 2013

Thời tiết vào tháng Năm nóng kinh khủng! Ông mặt trời chiếu từng tia nắng gay gắt chói chang, cứ như muốn trút hết lửa mà ông có được lên đầu dân miền đất võ Bình Định này.

Chợt có tiếng trống báo hiệu giờ giải lao vang lên: “Thùng… thùng… thùng… thùng…”. Nhóm bạn thân của tôi nhanh chóng rủ nhau xuống căng tin trường để ăn quà vặt và nhất là để tránh nắng nóng. Tụi tôi hào hứng ngồi ôn lại những kỉ niệm thời mới bước vào lớp 10, thời ấy sao mà vui vẻ, trong sáng! Bỗng kí ức chợt tràn về trong suy nghĩ của tôi, nhớ lại khoảng thời gian đó có những chuyện thật kinh khủng nhưng lại ý nghĩa vô cùng.

Có lẽ, chỉ vì lúc ấy tôi quá im lặng, lầm lì, nhút nhát nên bạn bè không thích nói chuyện. Nhưng cũng có thể là do bề ngoài của tôi không được ổn lắm, lại còn quê mùa cục mịch, cộng thêm cái tính dễ nổi khùng của tôi nên các bạn ở trường cứ nhìn tôi với cái nhìn khác lạ. Tôi cảm nhận được sự mỉa mai, giễu cợt trong nụ cười, trong ánh mắt của tụi nó mỗi khi tôi bước vô lớp, nhất là con Nga và thằng Thế. Vậy mà xui khiến sao, cô giáo lại chỉ định tụi nó ngồi cạnh tôi mới chết chứ! Nhưng tôi không quan tâm đến việc ấy, không thèm nói chuyện, cũng chẳng hỏi han. Đôi lúc, tôi còn mong cho tụi nó gặp phải điều xấu nữa. Tôi vẫn cứ một mực giữ vững quan điểm “một mảnh trời riêng ta với ta”…

* * *

“Đừng bao giờ chơi với tụi nó”, lí trí tôi mách bảo vậy.

Những ngày gần Đại lễ Phục Sinh, ban ngày trời nóng như đổ lửa, không có một cơn gió nào thổi đủ mạnh để làm tôi cùng với người dân ở đây được mát mẻ, dù chỉ một lần. Buổi trưa, ngoài trời nhiệt độ có thể lên đến 38 - 39oC. Mọi người ai cũng phàn nàn, mệt mỏi về điều này…

Bầu trời hoàng hôn đỏ thẫm bây giờ đã tối hẳn, chìm dần vào màn đêm huyền ảo. Buổi tối Lễ vọng Chúa Phục Sinh, những ánh nến lung linh rực rỡ sắc màu. Dường như tâm hồn tôi đang chìm vào giấc mơ, chìm vào một góc hạnh phúc nào đó trên Thiên Đường. Tôi có một cảm giác hưng phấn, lâng lâng khó tả.

Để rồi, ngày thứ Hai đi học lại… con Nga chợt hỏi:

- Này! “Gà rù” (nó vẫn hay gọi tôi như vậy), thế chủ nhật hôm qua là ngày ông Chúa mày sống lại à?

Tôi trả lời cộc lốc:

- Ừ! Mà sao? Có chuyện gì?

- Vậy chắc là mấy người có đạo như mầy đều ăn mừng đúng không?

- Đúng!

- Hèn chi tao thấy mấy quán thịt cầy đắt ơi là đắt, đông khách quá trời luôn! Đạo của mầy toàn ăn thịt chó, vậy mà gọi là đạo yêu thương sao? Gọi là đạo sát sinh mới đúng! Tao nói vậy có đúng không, Thế?

Thằng Thế lanh chanh xen vào:

- Ừ, đúng rồi! Đạo như vậy mà bày đặt yêu với thương! Rõ là vẽ vời mà! Amen… Xách cà mèn đi mua thịt chó! Amen… Xách cà mèn đi mua thịt chó!

Tôi tức không thể nào chịu nổi nữa, máu dồn lên mắt. Dường như trong tôi chỉ còn nhìn thấy những tia thù hận dồn nén từ trước đến giờ, những gì tụi nó đã đối xử với tôi. “Phải cho tụi nó biết tay!”. Cứ thế, tôi lao thẳng đến chỗ Nga. “Bốp…”, bàn tay tôi chạm vào má Nga. Không! Nói đúng hơn là tôi đã tát nó một cái thật mạnh. Tôi không tin vào cảm giác của mình nữa. Tại sao tôi lại làm như vậy? Hình như tôi đã làm một việc không nên, không mấy tốt đẹp cho Nga và cho chính bản thân tôi. Chúa đã dạy là phải “yêu thương người khác như chính bản thân mình”. Vậy mà tôi đã làm điều ngược lại.

Không để cho tôi kịp trấn tĩnh, thằng Thế đưa cánh tay lên định tát lại tôi nhằm trả đũa. Lúc đó tôi đã nhắm mắt để chịu trận, bởi vì tôi biết tôi đã sai. Nhưng hình như có ai đó đã chặn cánh tay Thế lại. Tôi mở mắt ra thì thấy người đó chính là Minh, một bí thư đoàn trường có tiếng gương mẫu của lớp tôi. Minh từ từ bước ra giữa chúng tôi và nói:

– Này các bạn! Làm như thế là không được đâu! Cùng một lớp như người cùng một nhà mà lại đi đấm đá với nhau sao?

Con Nga ấm ức, phân bua:

– Bí thư không thấy nó đánh tui sao? Tui phải thưa với cô giáo và ba mẹ tui biết để xử lý nó!

– Ừ! Đúng đó Nga, thưa với cô cho nó biết tay! (Thằng Thế xen vào).

Minh chậm rãi lên tiếng:

– Nga này, phỉ báng đạo của người ta là bạn sai rồi đấy! Làm như thế không tốt đâu! Cả Thế nữa, đã không giúp cho bạn hàn gắn, thuận hòa mà còn gây thêm chia rẽ… Còn Trân, bạn nên nhịn đi! Bạn cũng đã sai khi tát Nga đó…

– Nhưng...

– Thôi, không bàn cãi nữa! Chúng ta kết thúc mọi chuyện ở đây nha?

Mọi người im lặng đi về chỗ ngồi riêng của mình, không một ai lên tiếng trả lời câu hỏi của Minh.

* * *

Suốt buổi học tôi thấy ray rứt và khó chịu lắm! Tôi hối hận vô cùng khi đã lỗi phạm đức yêu thương, lỗi phạm một đức tính cần có và bắt buộc phải có của người tín hữu. Thật là đáng trách khi một người Kitô hữu lại hành động như vậy. Nhưng lạ một điều là từ đó trở về sau, Thế và Nga không còn khích báng tôi nữa. Bọn chúng bỗng dưng dễ thương vô cùng và đối xử tốt với tôi một cách lạ lùng. Về phần mình, tôi cũng trở nên thân thiện, hòa đồng hơn. Tôi không còn khép mình, thù dai như trước nữa. Chúng tôi đã quên đi ngày hôm ấy và dần trở nên thân thiết, chia sẻ mọi thứ, dù chỉ là ổ bánh mì, một ly nước, một viên kẹo. Ai cũng đều nhận ra lỗi của mình và đã xin lỗi nhau một cách chân thành. Điều đó đã làm tôi bớt ân hận và cảm thấy tự tin hơn hẳn. Dù không nói ra nhưng tôi thực sự rất vui.

Và rồi buổi lễ tổng kết học kì 2 cũng đã tới, sau khi mọi người đi về hết, Minh kéo tay tôi lại và nói:

- Lần sau đừng nóng giận như thế nhé! Điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến việc truyền giáo đấy!

Lúc này, mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi lặng im rất lâu. Chợt Minh lên tiếng:

– Này! Không phải Kinh thánh đã nói như vậy sao: “Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con”, hay là “Các con hãy tha thứ cho nhau bảy mươi lần bảy”, “Hãy đưa má cho người muốn tát các con”…

Tôi tròn xoe mắt hỏi:

– Sao Minh biết những điều đó?

– À! Vì mình quan tâm, vì mình thích đạo Kitô, mình thích cách ứng xử giữa những người tín hữu với nhau nên mình tìm hiểu thôi. Với lại chị gái của mình đang học giáo lí hôn nhân để kết hôn với một anh chàng ở bên đạo của Trân đó!

– Vậy sao?

– Ừ! Tất nhiên rồi! Khi nào chị hiệp lễ trên nhà thờ, Trân tham dự cùng mình nhé! Mà có thật là Trân nghĩ rằng người lương không biết Chúa hả? Người lương như mình cũng là con của Chúa đấy thôi, chị mình bảo vậy.

– Ừ, cho Trân xin lỗi nha! Xin lỗi vì… tất cả.

– Hì… hì… hì…

Minh không trả lời, chỉ đáp lại bằng một nụ cười khó hiểu. Hai đứa im lặng và cứ thế ra về. Thỉnh thoảng tôi có liếc trộm sang Minh thì lại bắt gặp nụ cười và ánh mắt khó hiểu ấy cũng đang nhìn tôi.

* * *

“Thùng… thùng… thùng… thùng… ”

Một hồi trống vang lên, báo hiệu giờ tan trường… Và năm học cũng đã trôi qua, kết thúc một thời “nắng lửa” trong lòng chúng tôi.

Tôi và Minh, hai đứa bước đi ra về thanh thản, nhẹ nhàng. Cũng giống như hai năm trước, dưới nền trời xanh ửng nắng tháng Năm, hoa bằng lăng tím ngắt, bung nở những mộng mơ… Nhưng có điều bây giờ tôi đã khác. Đóa hoa nào đong đưa nơi khoảng trời kia ngan ngát? “Một mảnh trời riêng…” nay lại thêm nữa một người.

– Trân ơi! Chờ tụi tao với…!

Tôi ngoái lại, nhìn thấy Nga… cùng với Thế chạy ra từ căng-tin. Chợt thấy hối hận… Chợt thấy thương sao!

Chúa ơi! Cho con mãi yêu người như chính Chúa đã yêu thương.

_______________________________________________________________________________

Powered by Blogger.