CHỊ
Anna Trần Thị Sứ
(Cần Thơ)
Giải Triển Vọng Viết Văn Đường Trường 2013
Mười đứa em là sản nghiệp mà ba mẹ tôi sau khi ra đi ký thác lại cho chị. Ngày đó khủng khiếp lắm, nó như một trận giông bão ập xuống đầu chúng tôi, và chị như một cây cổ thụ già vươn thẳng lên che chắn cho anh em tôi.
Mảnh vườn cỏn con và mấy sào ruộng không đủ cho cái ăn, cái mặc của các em, nên chị phải vất vả bươn chải, chèo ngược chèo xuôi với nghề “hàng xáo”. Ấy vậy mà mười đứa nhóc em chị dù có bữa cơm không đủ no, áo không đủ ấm, thì tình thương và sự hy sinh của chị vẫn đủ sưởi ấm những trái tim côi cút của bọn tôi. Chị vất vả là thế, nhưng tất cả các em đều được cắp sách đến trường để đeo đuổi cái chữ. Chị không biết chữ, nhưng chị có biệt tài tính tiền không lõi một xu, chị có cách cư xử tốt với mọi người, chị có tấm lòng quảng đại hy sinh vì những đứa em.
Chúng tôi không còn cha mẹ bên cạnh để uốn nắn, dạy bảo, nhưng bù lại chúng tôi có chị vừa đóng vai cha vừa đóng vai mẹ. Và tôi biết chắc một điều là ý Chúa rất nhiệm mầu, tình thương của Chúa bao la không bao giờ bỏ rơi chúng tôi. Dù cho có như thế nào, chúng tôi vẫn được chị dạy dỗ hãy bám víu vào tình thương Thiên Chúa, bằng cách mỗi ngày tham dự thánh lễ Mi-sa và năng chạy đến cầu xin Đức Mẹ qua giờ kinh tối.
Chòm xóm nhìn vào cảnh côi cút của chị em tôi ai cũng cảm thương. Nhưng ở cái xóm nghèo này, có thương thì cũng chỉ biết đứng nhìn mà chua xót, mà cay cay đôi mắt chứ làm được gì, vì ai cũng chạy vạy từng bữa. Tôi đã theo chị trên từng đoạn đường xuôi ngược, uống cạn những giọt mưa, hứng hết cái nắng đến cháy bỏng da thịt xuyên qua manh áo rách. Và tôi đã sớm ý thức được cái nghèo, cái đói, cái khổ. Tim tôi nhức nhối khi nhìn thấy chị tôi gạt bỏ tuổi xuân để lao vào tìm kế nuôi sống chúng tôi. Tôi đã quyết định đeo đuổi con đường trơn trợt đến trường để học. Tôi hằng liên lỉ cầu xin Chúa cho tôi học thật giỏi để sau này kiếm được thật nhiều tiền, trả lại cho chị một cuộc đời sung sướng và hạnh phúc. Tư tưởng ấy đã đâm chồi nảy lộc trong ngóc ngách sâu thẳm lòng tôi. Nó là động lực mạnh nhất thúc đẩy tôi rời bỏ gia đình, theo một người bạn của mẹ tôi ra thị trấn ở phụ việc nhà, để được đi học lại sau một năm nghỉ học lăn lóc theo chị buôn bán.
Cuộc đời tôi rẽ sang một trang mới khắc nghiệt hơn, vì tạm cắt đứt mối dây yêu thương tung tăng mỗi ngày với anh chị em. Tôi phải tự biết lo cho bản thân khi đau ốm bệnh tật, và gục đầu vào gối gậm nhấm nỗi buồn cô độc khi đêm về. Tôi sống rất đau khổ. Nhưng bù lại tôi được ăn no, mặc lành, được tiếp tục đi học ở thị trấn. Dù sao, tôi cũng được nắm lấy tia hy vọng mỏng manh học đại học, thành đạt và mang lại cho mọi người cuộc sống no đủ hơn, và nhất là tôi sẽ đưa chị ra khỏi cuộc sống lam lũ bùn sình. Chỉ bấy nhiêu thôi đã nung nấu ý chí quật cường để tôi đứng lên, như cây xương rồng khô giữa sa mạc vẫn khẳng khiu vươn lên đòi quyền được sống. Nhưng tự sức tôi sẽ không làm được, biết thế nên tôi luôn bám vào Chúa Thánh Thể, hàng ngày cho dù có bận đến đâu tôi vẫn tranh thủ đến với Thánh Thể Chúa trong thánh lễ, và vẫn trung kiên với một lời van xin.
Phần chị tôi, cuộc sống ngày càng khốn khó, đồng tiền không dễ kiếm, chị đã chuyển sang nghề mua chuối, làm kẹo dừa, rồi đi rừng đốn củi… Dù khốn khó như thế nào chị vẫn một mình gánh hết, các em chị vẫn được ngày đói ngày no đến trường, hầu như ai cũng được học hết lớp 9 trường làng. Riêng tôi vì thoát ly khỏi nhà từ lúc 11 tuổi, và một người chị đi tu là phải xa nhà, còn tất cả đều được chị bao bọc bằng tình thương và sự hy sinh mà an vui sống.
Tôi tin chắc Chúa không lấy hết tất cả của ai, khi đóng cánh cửa lớn lại thì Ngài luôn mở sẵn cánh cửa nhỏ chờ đợi tôi. Trải qua bao nhiêu vất vả rồi tôi cũng tạm được gọi là thành đạt. Tốt nghiệp đại học ra trường, tôi xin về một trường cấp ba nằm trên quốc lộ gần giáo xứ Đại Hải. Và tôi cũng đã cất được căn chòi nhỏ đưa chị mình về sống cùng, những tưởng đã mang lại cho chị một cuộc sống an nhàn hạnh phúc hơn. Nhưng hết em đến cháu, chị lại tiếp tục cưu mang chúng. Hàng ngày chị miệt mài lần chuỗi Mân Côi, sống vui vẻ. Khoảng thời gian hạnh phúc ấy không được bao lâu, thánh giá lại ập xuống trên chị và đau khổ lại tiếp tục giày xéo con tim tôi. Chị ngã bệnh. Tôi buồn bã khi nghe bác sĩ tư vấn bảo: Chị bị viêm đa khớp. Bệnh phát đã gần mười năm nay nhưng do chị cố chịu đựng, bây giờ nó phát triển nặng. Dùng thuốc đặc trị thì ảnh hưởng bao tử, một tháng trời nằm bệnh viện y học dân tộc tình hình vẫn thế không cải thiện, phải chuyển sang bệnh viện trung ương. Nhiều lúc tôi muốn cầu xin Chúa cất chị đi để chị đừng bị đau nhức. Tôi tuyệt vọng khi đã vét hết những đồng tiền cuối cùng, rồi những món nợ cứ chồng lên nợ từng ngày. Tôi cầu xin lòng thương xót Chúa, tất cả anh chị em tôi van nài lòng thương xót Chúa cứu chị. Nhìn chị nằm sát lẻm dưới chiếu - vì có ăn được gì đâu - tôi buồn lắm!
Sau gần một tháng điều trị bao tử, chị bắt đầu ăn được chút ít. Bác sĩ tư vấn bảo thay khớp gối nếu sức khỏe chị tạm ổn. Cả nhà ai cũng muốn làm tất cả để cứu chị. Riêng tôi, tôi thấy tâm hồn vẫn bình an, tôi thấy lòng thương xót Chúa vẫn ở bên tôi. Không biết tại sao tôi vẫn bình an khi nghĩ rằng nếu chị có chết vẫn là ý Chúa. Tôi không đồng ý thay khớp, và kết cuộc bác sĩ cũng trả về với một lời tiên đoán không qua sáu tháng. Anh chị em tôi đau buồn khóc lóc, tôi vẫn như không, vẫn tin tưởng vào một điều kỳ diệu nào đó. Và tôi luôn cầu xin Chúa: “Lạy Chúa, người đã đổ máu ra để cứu chuộc nhân loại, xin hãy nhiểu hai giọt máu vào hai chân chị con là chị con sẽ được khỏe mạnh!”. Trong lúc mọi người tuyệt vọng, tôi đã vững lòng mà nắm chặt tia hy vọng rằng Chúa sẽ ra tay. Và tôi đã nhắn tin nhờ Cha Long cùng cộng đoàn “Chúa thương xót” cầu xin cho chị được ơn cứu sống.
Lúc bấy giờ chị Bảy tôi, là nữ tu dòng La-san, có quen biết một thầy thuốc Đông y chuyên trị bằng cách xoa bóp, bấm huyệt. Chị ấy muốn tôi đưa chị Hai đến, nhưng với tôi tất cả thầy thuốc không còn ý nghĩa, chỉ còn một người duy nhất có thể cứu chị tôi là Thầy Giê-su. Tôi tin chắc như thế, mà vì chỉ muốn làm đẹp lòng người chị nữ tu, tôi đã gọi điện cho thầy thuốc ấy để kể về tình trạng chị tôi đã bị bác sĩ chê. Nhưng khi nói chuyện với thầy, tôi mới biết rằng chính Đức Ki-tô đã đến. Vì thầy không hỏi nhiều đến bệnh trạng, chỉ bảo đêm nay thầy sẽ cầu nguyện cho trường hợp của chị tôi và mời gia đình cùng hiệp thông cầu nguyện, đợi vài ngày cho chị khỏe rồi đưa chị lên.
Trong lúc chờ đợi, tôi lại nhận được một bức email của một người bạn từ nơi cách nửa vòng trái đất. Anh gửi cho tôi một video clip về một thánh lễ “lòng Chúa thương xót”, và câu chuyện của một người nọ bị viêm khớp. Ông ta cũng được bác sĩ tư vấn thay khớp, nhưng nhà nghèo không đủ khả năng, rồi nhờ vào niềm tin của người vợ van xin lòng thương xót Chúa mà đã được chữa khỏi. Chúa đã gửi mọi người đến để củng cố niềm tin cho tôi, để tôi xác tín một điều: chị tôi sẽ được cứu. Tôi đã tức tốc đưa chị đến nhà thờ Chí Hòa vào thứ năm để xin ơn, trước khi đưa qua thầy xem bệnh. Tại nhà thờ Chí Hòa, niềm tin của tôi trở nên trọn vẹn hơn, khi chính mắt tôi đã nhìn thấy những sự lạ lùng mà Thiên Chúa đã trao ban cho nhân trần.
Mọi sự đã được Chúa an bài ngoài sự suy nghĩ lo lắng và sức tưởng tượng của tôi. Tôi và chị tôi đã được chị Bảy gửi vào dòng Mến Thánh Giá Tân Lập. Khi thấy tôi cõng chị, các Dì đã cho chiếc xe lăn, và tôi đã đưa chị đến gặp thầy cách đó khoảng cây số. Vừa bước vào, tôi thấy ngay hình Thánh Giá dựng trang nghiêm giữa phòng bệnh và hình Đức Mẹ sầu bi đứng trên bàn thờ. Tôi tin rằng mình đã được đến với Người và sẽ được ơn cứu chữa. Sau khi bắt mạch cho chị, vị thầy thuốc hỏi tôi sao lại để chị nặng đến thế, chị không còn sức, không qua khỏi sáu tháng. Thầy bảo chỉ còn trông chờ vào Đức Ki-tô thôi, hãy cầu xin. Rồi thầy bảo tôi bế chị lên giường. Thầy bấm vào chân chị tôi một lúc và bẻ cúp lại. Chị tôi kêu lên đau đớn, rồi lả người đi khoảng mười phút. Chợt chị tôi bắt đầu tự ngồi dậy và đứng lên đi một vòng, sau gần nửa năm không đi đứng gì được. Tôi sửng người còn thầy thì luôn miệng nói: “Không phải tôi làm đâu nhé, đó là do chúng ta cầu xin và Đức Ki-tô đã chữa”. Chính mắt tôi chứng kiến, và lòng tôi biết rằng Thiên Chúa đã nghe thấu tiếng kêu cầu tha thiết của mọi người van xin cho chị tôi.
Khi tôi báo tin về, cả gia đình không ai tin tôi, mà đường xa quá không ai đến thăm được. Chúng tôi được trú lại nhà dòng trong ba tuần trọn. Các Dì đã hiệp thông cầu nguyện cho chị em tôi, chăm sóc chúng tôi bằng lòng bác ái. Nơi đây tôi đã suy niệm và thấy rằng: Chính vì tôi nài xin Chúa hai giọt máu cho vào chân chị tôi, chính vì những chuỗi “lòng thương xót” của anh chị em tôi, những tràng hạt Mân Côi kết hiệp với lời cầu xin của mọi người, là của lễ đẹp lòng Chúa nhất, và Ngài đã dùng tay thầy thuốc để cứu chữa chị tôi. Cứ mỗi ngày chị tôi lại đi được xa hơn một chút, rồi tự đi lễ, rồi dần dần bình phục.
Sau ba tuần, gia đình tôi lên đón chị về. Ai cũng sửng người vì một hồng ân to lớn mà Chúa thương ban. Tôi đã đưa chị tôi ghé lại nhà thờ Chí Hòa tạ ơn lòng Chúa thương xót. Tôi đã cầu xin Chúa, nếu Chúa muốn thì hai chị em con sẽ lên làm nhân chứng. Còn nếu Chúa muốn con làm chứng bằng cách viết lại câu chuyện này, thì tùy theo quyền năng của Ngài mà cho con cơ hội.
Cho tới bây giờ đã gần 10 tháng, chị tôi vẫn khỏe mạnh, đi lại bình thường trong nhà, lại sống những ngày trọn lòng tín thác vào Chúa. Hôm qua, tôi vô tình đọc được thông báo số 5 của giải “Viết văn đường trường”, và tôi đã cầu xin Chúa Thánh Thần để viết lại câu chuyện gửi đến mọi người, như một thông điệp về lòng thương xót Chúa. Đây là một câu chuyện rất thật từ cuộc sống, và hồng ân Chúa vẫn còn đó, luôn dành cho những ai đặt trọn lòng tín thác nơi Người.
------
Post a Comment