Header Ads

Sao Chúa Vẫn Yêu Tôi

Lê Đình Bảng

 

Đêm nay, nhớ đốt trầm lên, chờ sáng

Lòng rất nghiêm trang, hương khói phụng vì

Muôn lạy đất trời vô lượng từ bi

Phơ phất lau thưa, dặm dài mỏi cánh

 

Giữa khuya khoắt, áo tầm gai se lạnh

Nghe nước sông trôi hay tiếng kinh buồn

Đôi ngả bồi hồi mờ mịt thinh không

Trông đốm lửa chài, chân đi trĩu bước

 

Cõi thiêng thánh mấy ai hòng chạm được

Chúa ở đâu, sao bằn bặt nghìn trùng?

Tôi như vầy, mà sao Chúa cứ thương

Ứa nước mắt nhiều khi không gượng nổi

 

Làm sao giữ mình ăn năn chuộc lỗi

Từ buổi chim bay, hoa rụng đầy vườn

Đêm nguyệt tà, lời kinh đẫm hơi sương

Như gió thoảng từ thiên đường thổi xuống

 

Giữa vô thức, giữa lạc lầm, hoang tưởng

Cậy dựa, tin ai, neo đậu đời mình

Giữa những điệp trùng, xiêu ngã, chông chênh

Tôi lặng lẽ, quỳ lâm râm cầu nguyện

Niềm riêng ấy cứ lâu ngày dày kén

Từ trái tim kia mách bảo tôi về

Với mùa xanh, xanh rợp những làng quê

Nhớ mắt biếc, nhớ môi trầm ẩn giấu

 

Và đôi lúc, tưởng chìm trong tâm bão

Tôi như vầy, mà sao Chúa vẫn thương

Ruộng mật bờ xôi vàng ánh thơm lừng

Người dìu dẫn tôi qua thời mông muội

 

Trên lối cũ còn ngổn ngang đào xới

Mỗi bước chân đi đau xót nhói lòng

Như loài chim sâu cuốn lá ngủ đông

Tôi ngước trông lên trái tim rộng mở

 

Vẫn cháy bừng lên nồng nàn ngọn lửa

Một vết đâm tươi rướm máu bao dung

Trăng tuyết nghìn năm, Hy Mã chập chùng

Tôi khao khát giọt kinh rơi đầu lưỡi

 

Sao nước mắt còn mặn hơn cả muối

Ở cuối phương đi, đầm, phá, sông dài

Ở nữa đường về, cỏ rạp ngang vai

Chỉ thấy gió, gió bốn bề phiêu lãng

 

Xao xác Tầm Dương, bạt ngàn Tây Tạng

Chúa ở đâu, tôi trông ngóng mỏi mòn

Hỏi ngày nào ta còn gặp ta không

Ôi giọt nước ở đầu ngành dương liễu?

 

Có va vấp, có trầm luân, mềm yếu

Tôi chẳng là chi giữa những thiên hà

Thôi, đành nhủ lòng mỗi sớm ngang qua

Kiễng chân hái một chùm hoa vừa nở

 

Đêm nay, trước ngọn đèn dầu mờ tỏ

Ngoài kia ríu ran cây lá chuyện trò

Tôi khấn thầm, lời khấn nhỏ đơn sơ

Trang giấy rưng rưng in nhòe mực tím

 

Mỗi con chữ, mỗi lời kinh bịn rịn

Của kẻ ăn xin hát xẩm đầu đường

Tôi như vầy, mà sao Chúa vẫn thương

Ơi giọt nước ở đầu ngành dương liễu.

_______________________________________

Powered by Blogger.