Cuộc Đời Của Tấm Bánh Chầu
Phêrô Ngô Gia Hy
(Qui Nhơn)
Giải Triển Vọng Viết Văn Đường Trường 2013
Tôi là một chiếc bánh lễ vừa được các Sơ làm ra. Thân tôi tròn trịa và trắng tinh. Tôi được may mắn sinh ra để Chúa ngự vào tôi. Kích cỡ của tôi khác với những những chiếc bánh còn lại. Tôi to hơn những chiếc bánh của giáo dân và nhỏ hơn chiếc bánh của vị chủ tế. Nói đúng hơn, tôi là một chiếc bánh sau khi hiến thánh sẽ được giữ lại để chầu Mình Thánh Chúa. Những chiếc bánh như tôi ít được làm ra, nên tôi lấy làm hạnh phúc, tự hào lắm. Và tất nhiên, tôi là người có đạo.
Vì vòng đời của tôi không dài, không thể để lâu, nên ngay sau đó tôi được chuyển về một nhà thờ gần nơi tôi được sinh ra. Trong hàng ngàn chiếc bánh khác, chỉ có một mình tôi là không giống ai. Tôi bắt chuyện với mọi người, hỏi xem những việc sắp tới như thế nào, nhưng chả có ai biết được. Tôi đành khép mắt đánh một giấc cho khỏe.
Thế rồi tôi được chuyển vào một phòng thánh. Ngoái nhìn ra, tôi thấy được cung thánh mới đẹp và lộng lẫy làm sao. Bên trên, nơi cao nhất là nhà tạm, nơi mà tôi sẽ ở trong những ngày sắp đến. Mọi người xung quanh tôi đều cuống quýt hẳn lên. Đến chiều, chuông nhà thờ đổ vang, báo hiệu một thánh lễ sắp được bắt đầu. Một Sơ đến mở cửa tủ bánh lễ, và lôi chúng tôi ra. Sơ bỏ tôi qua một bên, đổ bánh lễ vào trong rổ, rồi cứ thế, Sơ sàng qua sàng lại cho những mẩu vụn bay ra ngoài. Những chiếc bánh méo mó, đen đủi thì bị bỏ lại. Thế rồi, những chiếc bánh trắng tinh ấy được bỏ vào bình thánh. Riêng tôi thì được ưu tiên hơn, tôi được nằm chung với chiếc bánh của chủ tế trên đĩa thánh. Tôi hồi hộp đợi chờ những điều sắp xảy ra với mình.
Thánh lễ bắt đầu với một không khí trang nghiêm. Sau phần phụng vụ Lời Chúa, chú giúp lễ bắt đầu dâng chúng tôi lên bàn thờ. Chiếc bình thánh được dâng lên trước và sau đó là chén thánh. Ngay sau đó, nắp chén thánh và bình thánh được mở ra. Vị chủ tế đưa tôi lên cao và đọc lời nguyện dâng lễ. Tâm hồn tôi lâng lâng khó tả khi được đưa lên cao. Không những tôi mà những chiếc bánh còn lại cũng như thế. Tiếp sau đó là rượu.
Mọi thứ đã sẵn sàng, khi giáo dân đã quỳ xuống hẳn, vị chủ tế đặt tay lên chúng tôi, tiếng chuông bắt đầu vang lên rộn rã. Tôi thấy toàn thân nhẹ hẫng hoàn toàn. Bức tượng Chuộc Tội trên cao phát sáng, một thứ ánh sáng chói lòa dọi xuống chúng tôi. Khi bàn tay vị linh mục đặt lên làm phép, ở giữa chúng tôi phát ra một ánh sáng vàng như hào quang rực rỡ. Lòng tôi bắt đầu cảm thấy thật hạnh phúc, vì chúng tôi biết Chúa đã ngự vào chúng tôi rồi. Khi tấm bánh của chủ tế được giơ cao, chúng tôi thấy khuôn mặt đầy máu của Chúa hiện ra. Cả chúng tôi cũng thế, trên mình ai cũng có khuôn mặt của Chúa Giêsu. Lòng chúng tôi vui sướng vì phút giây huyền nhiệm này. Thật khó mà tả sao cho hết, không một bút mực nào có thể nói hết được khung cảnh thiêng liêng này.
Rồi những chiếc bánh lễ nhỏ biết giờ của mình phải tan ra đã gần đến, nên đã cầu nguyện rất nhiều, lòng ai cũng thảnh thơi và vui sướng. Khi vị chủ tế nâng cao cả Mình Máu Thánh Chúa lên, thì nhìn kìa, máu Chúa đang nhỏ giọt xuống chén thánh. Chúng tôi reo hò tưng bừng, vì chúng tôi biết, bây giờ chúng tôi không còn là một chiếc bánh lễ bình thương nữa, mà là Mình Thánh Chúa Kitô. Bài ca hiệp lễ bắt đầu vang lên, tôi bắt đầu chia tay những người bạn bé nhỏ của tôi. Và tất nhiên cả người bạn to hơn tôi nữa. Không có một giọt nước mắt nào, nhưng thay vào đó là một niềm vui hiện rõ trên từng khôn mặt.
Khi việc trao ban Mình Thánh Chúa kết thúc, vị chủ tế đưa tôi vào một khung gương hình tròn, được gọi là mặt nguyệt. Tôi được cung kính đưa vào nhà tạm. Vừa đóng cửa, khung cảnh không tối tăm như tôi nghĩ, nhưng thay vào đó là một ánh sáng trắng phát ra từ hai bình thánh xua đi bóng tối nơi này. Hai bên có hai thiên thần cầm đèn đứng chầu. Tôi biết rằng, ở đây không còn là những thứ bình thường nữa rồi, vì đã có Chúa ở đây mà.
Đêm đã đến, tôi nghĩ về cuộc đời thay đổi quá nhanh của tôi. Biết bao những hạt lúa khác đang nằm yên thân trong thùng, bồ, chum hay một cái bao nào đó. Cũng có đứa được đi xa, xa tít bên kia những bờ biển hay dải đất liền. Thật nhanh quá, từ một bông hoa, đến hạt lúa, sàng sẩy chà xát đau đớn mới được hạt gạo trắng tinh. Rồi được trở thành chiếc bánh. Nhưng tôi cảm ơn Chúa vì trong lúc tôi được làm thành một chiếc bánh, Chúa đã giữ gìn tôi không bị cháy vàng, để rồi phải bị loại ra như những chiếc bánh khác. Tôi nhớ đến đoạn Kinh Thánh mà tôi đã được nghe của thánh Phaolô: “Tôi sống nhưng không phải là tôi sống, nhưng chính Đức Kitô đã sống trong tôi”. Tôi mỉm cười rồi thiếp đi trong sự bình an của Chúa.
Ngày hôm sau, Thứ Năm đầu tháng, tôi cầu nguyện cho việc hoàn thành nhiệm vụ cao cả và thiêng liêng của mình. Tối đến, khi mọi thứ đã sẵn sàng, sau tiếng chuông báo hiệu, tôi được vị linh mục cung kính đưa ra ngoài và đặt vào trong hào quang. Những ngọn nến lung linh, hòa theo tiếng hát nhịp nhàng du dương của mọi người, cùng những sợi khói nơi bình hương cuồn cuộn bốc cao. Chúa Giêsu bắt đầu hiện ra trong tôi. Khuôn mặt Ngài thật nhân từ, Ngài đưa mắt nhìn xung quanh, tay thì dang ra, trái tim thì lộ ra ngoài, hào quang của Ngài làm tôi lóa mắt. Cộng đoàn lắng nghe lời suy niệm của vị linh mục. Vì là mùa Chay nên bài suy niệm kêu gọi mọi người ăn năn thống hối tội lỗi mình, và trở về với Thiên Chúa là Cha nhân lành. Xa xa tôi thấy có mấy người cúi đầu khóc lóc, đôi mắt như cầu khẩn điều gì nơi Chúa. Ngài nhìn rõ từng người một. Khi thấy những người ấy khóc lóc, Ngài cũng khóc theo, đôi tay dang rộng ra hơn nữa như thể muốn ôm những người ấy vào lòng.
Khung cảnh thật thiêng liêng, giờ phút bên Chúa thật gần gũi như cha con lâu ngày gặp mặt. Tôi muốn giờ Chầu lâu hơn thế chứ không phải chỉ ba mươi phút ngắn ngủi như vậy đâu. Khi vị linh mục cầm hào quang có Mình Thánh Chúa vẽ một hình thánh giá lớn, Chúa Giêsu đưa tay ban phép lành như thể chào tất cả đoàn con yêu dấu của Ngài. Hào quang Ngài sáng rực rỡ soi chiếu đến từng góc cạnh của nhà thờ. Ước gì tôi cũng được ngồi dưới đó để được tắm trong ân sủng ấy. Rồi Ngài biến mất, nhưng không rời khỏi tôi.
Sáng hôm sau, giờ cuối cùng trong cuộc đời tôi đã đến. Tôi cầu nguyện thật nhiều, an tâm và vững vàng khi có Chúa hiện diện sống động trong thân thể tôi. Đến lúc ban phát Mình Thánh Chúa, vị Chủ tế đưa tôi ra khỏi nhà tạm. Tôi nhìn ngôi nhà tạm lần cuối để về nhà cùng Chúa tôi. Tôi được đưa ra khỏi mặt nguyệt, những mảnh vụn từ thân tôi rơi vãi ra biến thành những giọt Máu Thánh lấp lánh. Những giọt Máu Thánh ấy được vị chủ tế trút vào chén thánh rất tỉ mỉ, không sót một giọt nào. Tôi bị bẻ ra làm tư, nhưng Chúa vẫn ngự trong từng phần thân thể tôi. Hình ảnh Chúa vẫn còn hiện diện rất rõ.
“Mình Thánh Chúa Kitô!”. Vị chủ tế dứt lời, một cụ già thưa “Amen”. Tôi được đưa vào nằm gọn trong miệng bà ấy. Thân thể tôi bắt đầu tan ra. Chúa lại một lần nữa hiện ra làm sáng lên cả tâm hồn bà cụ ấy. Chúa đã ở lại cùng bà. Một tâm hồn thanh sạch không chút bợn nhơ. Tôi chợt nghĩ, con người cũng giống hạt lúa thôi, phải đau đớn dứt bỏ tội lỗi và quên hẳn mình đi, như hạt lúa gạo phải xay xát để trắng sạch. Để Chúa ngự vào lòng, người ta cũng phải thật sạch sẽ và trắng tinh như những chiếc bánh được tuyển chọn. Đến giờ đã định, người ta phải rời bỏ ngôi nhà tạm là thế gian này để tan nát đi mà về cùng Cha trên trời.
Lạy Chúa. Ước gì con có thể rước Chúa được nhiều hơn, được ngồi đối diện với Chúa trong những giờ chầu, để được Chúa yêu thương và nâng đỡ. Vì con biết, Chúa luôn nhìn con và dõi theo con đến suốt cuộc đời. Amen.
_______________________________________________________________________________
Post a Comment