Sai lầm
Catarina Cao Thị Tường Vi (Gx.Mằng Lăng, Gp. Qui Nhơn)
“Xoảng…”, tiếng bể vỡ của cái gì đó vang lên cùng một giọng nói sợ sệt quen thuộc.
- Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp chỗ này…
“Bép…”, một cái tát rõ đau in hằn năm ngón tay trên gương mặt nhợt nhạt của nó, cùng với đó là tiếng vỡ của cái ly do bà chủ quán ném văng xuống đất.
- Mày có biết từ lúc mày vào đây làm đã làm bể biết bao nhiêu là ly của tao không hả, con nhỏ kia?
Vừa nói bà vừa ấn đầu nó xuống. Bà không quan tâm trên hai gò má nó có hai dòng nước mắt thay nhau chảy dài cùng gương mặt tái xanh của nó.
- Con xin lỗi, cô cứ trừ vào tiền lương của con…
- Tiền lương à, mày còn ngàn nào đâu mà trừ hả?
Tôi bước đến chen vào đám đông đang bao quanh nó, thì ra nó đúng thật là con Nhi con ông ba Sạch đây mà. Nó bằng tuổi tôi, chỉ vì ham chơi không lo học, ba mẹ nó mắng rất nhiều, nó cho mình là đúng nên cải lời rồi bỏ nhà đi trong đêm không cho ba mẹ nó hay. Cũng phải gần một tháng rồi nó chưa về nhà. Thì ra nó ở đây làm cái công việc mà một nàng “công chúa” như nó chưa từng làm, rửa chén và phục vụ bàn.
- Xin lỗi, nhưng Nhi nợ của cô bao nhiêu?- Tôi lên tiếng trước sự ngỡ ngàng của Nhi.
- Tổng cộng năm trăm ngàn.
Tôi vội mở ba-lô lấy tiền trả giúp Nhi, rồi kéo mạnh nó đi trước hàng trăm con mắt đang nhìn tôi và nó. Tôi kéo nó đến quán nước ven đường.
- Mày về nhà đi Nhi! Ba mẹ mày nhớ mày lắm.
- Tao… tao…
- Tao gì nữa, về đi, về mà xin lỗi ba mẹ mày đi… Còn Chúa nữa, mày bỏ lễ lâu lắm rồi. Mày không nghĩ đến việc ăn năn để chuộc lỗi hả?
- Tao sợ… sợ ba mẹ tao không còn thương tao nữa. Còn Ngài… chắc Ngài quên tao rồi…
- Mày sai lầm khi đã nghĩ vậy… Ba mẹ mày không thương mày thì làm gì phải chạy khắp nơi để tìm mày chứ? Còn Ngài… Ngài là Thiên Chúa, Ngài đã dìu dắt tao với mày từ rất nhỏ, cho tao với mày được làm con cái Ngài. Ngài luôn bên ta khi ta cần giúp đỡ, và Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi con cái của Ngài, nhất là mày đang cần được Ngài giúp đỡ.
- Tao… tao muốn về với ba mẹ, với Thiên Chúa…- Nó vừa nói vừa khóc nấc lên.
Trước khi về nhà nó quẹo vào nhà thờ, đứng bên hang đá Chúa Giêsu làm dấu thánh giá, chấp tay lại nó cầu nguyện gì đó rất lâu. Cầu nguyện xong tôi và nó ra về.
- Lúc nãy mày cầu nguyện gì vậy Nhi?
- Tao xin lỗi Ngài và cũng cảm ơn Ngài vì đã cho mày đến để giúp tao nhận ra Ngài không hề bỏ rơi tao, giúp tao trở lại làm con chiên bên cạnh Ngài.
Tôi và nó cùng im lặng cho đến khi về đến nhà. Vừa bước vào nhà, nó không thể kiềm nén, kêu thật to tên ba mẹ nó.
- Ba Sạch, mẹ Sẻ… con về rồi nè!
Từ phía dưới nhà ba mẹ nó chạy lên ôm chồm lấy nó. Nó xin sự tha thứ từ ba mẹ. Nó cố ôm ba mẹ thật chặt.
- Ba mẹ… Con gái xin lỗi, con không dám như vậy nữa đâu!
- Thôi, thôi con về là ba mẹ mừng rồi, con ốm đi rồi.
Sau một thời gian gia đình nó sum họp, tôi thưa ba mẹ nó ra về. Tiếng nó nói vọng theo với chất giọng khàn khàn:
- Này, mai chủ nhật nhớ sang rủ tao đi tham dự thánh lễ nha!
Tôi quay mặt vào cười với nó thay cho câu trả lời rồi đi về…
Xin Chúa cứu giúp những mảnh đời lạc lối, xin hãy dẫn dắt họ về lại với Ngài. Amen.
Post a Comment