Header Ads

Vườn Dầu năm ấy bây giờ

 Trăng Thập Tự

GHETSÊMANI (1)

Hồn thương đẫm ướt sương khuya,

Tái tê da thịt, rã lìa châu thân.

Trăng xa điếng dại cỏ gần,

Tình con thôi đã thấm dần ý Cha.

Trời yêu, yêu xót yêu xa,

Thân này chút bụi, nề hà dám đâu.
                                           
Thứ Năm Thánh 1987

GHETSÊMANI (2)

Vườn khuya một góc tình cờ,

Gió lay lắt chạm, trăng hờ hững vương.

Lặng thao thức với đêm trường,

Ngước trông thiên ý, cúi thương nhân tình.

Đánh rơi chiếc bóng một mình.
                                                  
Long Tâm, thứ năm thánh 1990

GHETSÊMANI (3)

Không riêng một thứ năm tuần thánh

Nhiều đêm trước cũng mướt kinh sầu

Vị Chúa ấy như là trốn lánh

Đã đưa môn đệ đến vườn dầu.

Và khi môn đệ ngủ say cả

Mình Ngài chỗi dậy đến đàng kia

Cách đó khoảng chừng một ném đá

Vật mình hấp hối suốt canh khuya.

Như hạt lúa mì rơi xuống đất,

Nửa thì muốn thối, nửa trơ trơ.

Cha ơi chén đắng xin Cha cất

Và giết con đi, đã đến giờ.

Đã đến giờ Danh Cha hiển sáng

Và là giờ tẩy rửa muôn dân.

Máu tuôn chảy biển hồ lai láng

Cho mười phương tắm gội trong ngần.

Không riêng một thứ năm tuần thánh

Ngàn xưa nối mãi với ngàn sau,

Vị Chúa đã trở thành bất hạnh

Trong đêm dài lịch sử canh thâu.

Khắp thân thể tế bào rướm máu,

Quyện mồ hôi nhỏ xuống đất đen.

Rất thầm lặng, rất là châu báu,

Cọng cỏ hút vào, cọng cỏ run lên.

                                                              16.03.1991

GHETSÊMANI (4)

Ôi Thiên Chúa đêm nay Ngài khóc

Đêm nay Ngài trằn trọc trong tôi.

Ý trời nung giọt máu sôi,

Ý người lạnh cóng mồ hôi ướt mèm.

Ánh sao hướng Bêlem run rẩy,

Trời Giuđê năm ấy bây giờ !

Đồi Sion vẫn trăng mơ,

Vườn Ôliu bỗng bài thơ chết người.

Chén đắng dẫu ngậm cười vẫn đắng,

Đêm mênh mang đêm lắng xuống hồn.

Trên trang sử thánh kim ngôn,

Con đom đóm thức học ôn lời vàng.

Đêm sinh tự địa đàng khép cửa,

Đêm vô hình chất chứa lòng ai !

Mình trăng tư lự đêm dài,

Mực sương giấy lá chép bài kinh khuya.

                                                                     Long Tâm, thứ năm thánh 1991

GHETSÊMANI (5)

Về thăm chốn cũ vườn dầu,

Mồ hôi nước mắt quyện sầu trong sương.

Chén ai nhấp đắng lạ thường,

Chúa yêu nhân thế, con thương chính mình.

Nỗi riêng Chúa đã thấu tình,

Tri ân lãnh nhận, an bình hiến dâng.

                                                                    Đan viện Châu Sơn
                                                                   Thứ năm thánh, 1993

 

GHETSÊMANI (6)

Và Ngài đã đứng dậy

Từ giữa những lời cầu khẩn

Bóng đổ dài trầm lặng.

Mắt ngước nhìn trời

Một đọt cây đen in trên nền tối

Tàn lá dường suối tóc Eva

Suối tóc đã chảy buồn tự hồi sáng thế

Biếng gương biếng lược đến là.

- Ôi Eva

Ôi Mẹ

Đã đến giờ Mẹ lại biến thành thiếu nữ

Trau tria vóc ngọc thân ngà.

Rồi Con Thiên Chúa đã đếm vài bước chân

Lá khô xào xạc

Không đủ đánh thức ba người bạn ngủ mê.

Ngài với tay lên nhành cây cao

Trái dầu chứ không phải trái táo

Trời sẽ nghiền, sẽ ép và sẽ có dầu

Cho nhân gian

Khỏi tủi.

Ngài hái nó đặt lên môi lên mũi

Và đếm vài bước miên man

Trong nỗi cô đơn đã được chia sẻ.

Những bước chân lặng lẽ

Không làm thơ cho nỗi cô đơn

Vì nỗi cô đơn không còn nữa.

Và vì những vần thơ không sao diễn tả

Giọt dầu tan

Trong mồ hôi và máu

Không diễn tả được giọt bình an

Đang chan vào đất

Thấm nóng.

Con Thiên Chúa quay nhìn chiếc bóng:

Đã đến giờ !

Ngài tiến lại bên ba người bạn ngủ mơ.

Họ hé mắt, tưởng ma, kêu ú ớ.

Ngài khẽ bảo: Chính là Ta, đừng sợ !

Những con mắt nọ bấy giờ mới mở

Thấy con của loài người

In rõ bóng lên nền trời chuyển sáng.

                                                                 Dòng MTG Nha Trang, 29.7.1994

 

GHETSÊMANI (7)

Kính tặng chị ÊLisabeth Chúa Ba Ngôi

Hoa dầu trắng xóa vệ đường,

Giọt thương pha giữa đời thường cho ai.

Nhặt hoa nén tiếng thở dài,

Thì dâng nhân tính để Ngài đớn đau.

                                                           26.5.1999

 

GHETSÊMANI (8)

Đêm dày quá nửa canh ba,

Mẹ ơi, giọt hãn đã ra giọt hồng.

Ngài dìu về tận chân không,

Vực đời mất đáy, Ngài bồng con qua.

Nhắm hai con mắt mù loà,

Làm em bé ngủ an hòa trong nôi.

Chén Ngài đắng miệng, đắng môi,

Nảy thành dòng suối cuốn trôi muộn phiền.

Ý Ngài say khướt hồn điên,

Trả về một cõi bình yên ngọt ngào.

                                                                   Sài Gòn 11-12-2001

 

GHETSÊMANI (9)

Khi anh em mệt mỏi,

Nặng gánh đời lao đao,

Con ân cần mời gọi,

Nhà con, họ ghé vào.

Khi anh em sầu khổ

Lệ lưng tròng chứa chan,

Con làm như mẹ dỗ,

Chăm sóc và ủi an.

Khi anh em thất vọng,

Con là bến, là bờ.

Bây giờ con lạc lõng,

Đâu mái ấm nương nhờ?

Khi anh em chèo chống,

Con thức dậy kịp thời.

Biển đời con nổi sóng,

Anh em vẫn ngủ vùi.

Đời lãng quên con hết,

Chỉ còn riêng Cha thôi.

Con sức cùng, lực kiệt,

Cha ơi, Cha đâu rồi !

                                                       Sài Gòn 13-12-2001

 

GHETSÊMANI (10)

Xin ngồi xuống đây nào, hỡi Chúa,

Kể cho lòng tâm sự đêm nay.

Tay Ngài, con nắm trong tay,

Sao nghe im lặng thế này, Chúa ơi?

Ôi Thượng Đế, Ngôi Lời hằng sống,

Giờ im lìm bất động vì đâu?

Vai con đây, hãy tựa đầu,

Ngủ đi một giấc quên sầu được chăng?

Ôi Thượng Đế toàn năng vĩnh cửu,

Sao nỡ mang phận yếu thân hèn?

Trời xanh gục xuống đất đen,

Con trăng phụt tắt, con mèn nín khe.

Ôi Cứu Chúa từ bi, xin hãy

Cầm tay con gượng dậy với lòng,

Chén sầu chưa nhắp, chưa xong,

Lượng sầu còn khuyết, nào đong cho đầy.

Powered by Blogger.