Tôi là người Kitô hữu
* Matta Võ Trịnh Như Quỳnh (Gx.Phú Hòa)
Vừa mới thích nghi với cuộc sống mới tại trường cấp ba thì lại có một vấn đề khác ập đến. Đó chính là An, hồi đấy An được mệnh danh là “đại boss” của lớp, An xinh lắm, có vóc người nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, nói chung là cực dễ thương. Bề ngoài là vậy, nhưng bên trong, An là một con người hoàn toàn khác. Thoạt đầu, tôi cũng chả dám bắt chuyện với nó, tính nó kì quặc lắm. Nhưng vì ngồi cùng bàn nên dần dần cũng thân. Nó kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. An thông minh, học gì cũng lẹ, chả bù lại cho tôi. Nhưng mà An không phải dạng vừa, ba An là một ông trùm, chuyên đi đòi nợ thuê. Ngồi với nó, tôi khai quật được một đống bí mật của nó. Mà có điều tôi vẫn hay thắc mắc là An chỉ toàn kể về ba, nó không bao giờ nhắc tới mẹ. Tự nhiên hôm kia, nó quay qua hỏi tôi:
- Ê! Mày có theo đạo Chúa không?
Tôi chưa kịp trả lời thì nó nói tiếp:
- Tao ghét đạo Chúa kinh luôn á!
Lúc đấy tôi im bặt, chả dám đáp lại với nó câu nào, tôi đánh trống lảng:
- Sao mày ghét? Người ta làm gì mày à?
- Hồi trước mẹ tao theo đạo Chúa, xong cưới ba tao, ba tao cũng theo luôn, cũng đi lễ sốt sắng lắm. Sau khi cưới được một thời gian, lúc tao tròn một tuổi thì không hiểu sao tao không được sống với mẹ nữa. Sau này ba tao mới kể là mẹ tao đi theo ông Chúa, bỏ ba. Không cho tao về thăm mẹ, không cho tao tới nhà thờ gì gì đó. Rồi từ khi ấy tao có ác cảm với đạo Chúa luôn, kiểu như cái đó lôi kéo mẹ tao bỏ ba.
- Thế mày không thấy ba mày có lỗi sao An?- Tôi hỏi lại.
- Lỗi gì mày? Do mẹ tao theo ông Chúa gì đó bỏ ba tao mà. Với lại hồi giờ chỉ có ổng cho tiền rồi nuôi tao chớ ai. Nên ổng nói gì tao cũng thấy đúng.
- Tao vẫn thấy có gì uẩn khúc đó. Mà thôi kệ đi, học đã, cô xuống bắt lỗi nói chuyện bây giờ.
- Ờ ờ…
Từ khi biết An ghét mấy đứa theo đạo Chúa, tôi cũng chả dám nói gì nhiều. Có mấy hôm chiều chủ nhật, nó rủ tôi đi chơi, tôi đều từ chối, nhưng đâu thể từ chối hoài được. Hôm kia nó gặng hỏi với năn nỉ tôi hoài, tôi mới đánh liều một phen, bỏ lễ để đi… Nhưng kiểu đi một lần xong lại thích hay sao ấy, dần dần sau đó tôi bỏ luôn lễ chủ nhật, cứ chiều chủ nhật là tôi nói với ba mẹ đi lễ, nhưng lại xách xe xuống nhà An để đi chơi với nó.
Bẵng đi một thời gian, qua học kì I, thành tích của tôi cũng tàm tạm. Nói chung là ổn, vẫn bị ba mẹ la rầy vì tụt hạng, nhưng vẫn còn trụ được trong lớp là tôi thấy mình cũng may mắn lắm rồi. Có một cô bạn mới chuyển vào lớp tôi, nó tên Linh. Nhìn nó hiền lắm, tôi lại thấy hơi quen quen, hình như có gặp ở đâu rồi thì phải. Ăn nói cũng nhỏ nhẹ, được xếp vào ngồi cạnh tôi với An. Nó vừa ngồi vào, con An chồm qua ngay, nó kéo dây chuyền con Linh, có hình cây Thánh Giá, nó tròn mắt hỏi:
- Mày theo đạo Chúa phải không?
- Ừ, có gì không?- Linh chậm rãi đáp.
- Cũng không có gì đâu! Chúc mày may mắn, hân hạnh được gặp người theo đạo ở đây.- Nói rồi An nhìn Linh cười một cách nham hiểm.
- Sắp có trò hay cho mày xem rồi đó!- An quay qua tôi.
Nghe An nói kiểu vậy, tôi cũng lạnh sống lưng. Chưa thấy biểu hiện thế này của nó bao giờ.
Như thường lệ, sáng hôm sau tôi qua rủ An đi học. An cầm theo một mớ thứ lỉnh kỉnh bỏ trong bao, tôi hỏi nó là cái gì, nó bảo bí mật không cho xem, rồi cười cười. Tôi đèo nó tới trường, nó lúi húi dán dán vào chỗ con Linh cái gì đấy, rồi rải giấy khắp cửa lớp, tôi ngồi lo làm vội hết đống bài tập chứ không để ý gì nhiều. Lát sau thì cả lớp vào đông đủ, tụi nó nhốn nháo lên, đọc đọc cái gì đấy, lúc này tôi mới thấy bàn con Linh dính nào là kẹo cao su, nào là tương ớt, đủ các loại. Con An nhìn qua Linh rồi nói:
- Đây là chuyên mục chào đón người bạn mới theo đạo vào lớp học.
Con An vỗ tay xong cười như điên dại, cả lớp cũng hùa theo. Tôi thì cúi gằm mặt, chả dám làm gì, không dám hùa theo đám kia, cũng không dám giúp Linh. Tôi cứ tưởng tượng Linh sẽ bực mình, trả đũa lại tụi nó và mách cô giáo. Nhưng không, nó lẳng lặng lấy nước lau sạch sẽ, rồi vẫn ngồi im lại chỗ cũ để học. Con An liếc mắt qua nhìn tỏ vẻ không hài lòng, bỗng lúc sau nó lại cười cười cái điệu bộ nham hiểm. Hình như sắp có trò mới rồi.
Ngày tiếp theo, An lấy hình Linh ở trên facebook, in ra xong chế lung tung, bậy bạ. Rồi đem rải hết trên dãy hành lang lớp học. Ngày hôm sau đấy nữa An giấu cặp Linh. Tiếp theo, An sai đàn em chặn đánh Linh. Cứ thế, mỗi ngày đi học của Linh như một cái địa ngục vậy. Tôi thấy thế là sai nhưng không dám lên tiếng, giờ thì tôi mới hiểu những lời đồn đại về An. Tôi sợ một ngày nào đó, người bị những trò ghê tởm của An không phải là Linh nữa mà là chính tôi.
Chiều chủ nhật lại đến, lần này An vẫn rủ tôi đi chơi, nhưng tôi lại nhất quyết từ chối cho bằng được. Tôi phải tới nhà thờ, tôi cảm thấy tội lỗi quá nhiều rồi. Bước vào nhà thờ, tôi chọn cho mình một góc, lẳng lặng quỳ đấy cầu nguyện. Tôi cảm thấy day dứt, khó chịu. Tôi đã không sống đúng với những gì mà Chúa đã dạy. Thật sự quá sai rồi, tôi đã chứng kiến một người bạn vì tự nhận mình là con Chúa đã bị hành hạ như thế mà không dám lên tiếng, lại chối bỏ Chúa. Bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi quay lại. Nhìn kĩ, dụi mắt, xong tôi nhìn lại. Là Linh, Linh nhoẻn miệng cười, nó cũng quỳ xuống cạnh tôi, chấp tay lại cầu nguyện.
Sau một tiếng đồng hồ im lặng trong nhà thờ, bọn tôi ra ngoài. Vừa ra khỏi nhà thờ, tôi kéo Linh lại mà mặt vẫn cúi gằm, hỏi:
- Mày cũng biết tao theo đạo mà sao không nói? Giờ tao mới nhớ hóa ra là gặp mày ở nhà thờ vài lần… Tao xin lỗi, tao hèn quá, không dám bảo vệ mày, tao cũng sợ, sợ bị liên lụy… tao…
Linh cắt lời tôi:
- Tao biết, mày không cố ý, nhưng vì tao nghe lời Chúa nên mới thế, phải biết yêu thương lấy kẻ thù mình. Tao biết con An nó không hiểu nên nó mới xử sự như vậy! Phải từ từ rồi mới làm cho nó hiểu được, chứ mình chống trả lại thì nó lại càng nghĩ sai lệch và làm lớn chuyện hơn nữa thôi à! Còn về phần mày, tao nghĩ chắc cũng tới lúc rồi mày sẽ nghe lại được tiếng Chúa gọi thôi. Đấy, bây giờ mày thức tỉnh rồi đấy…
Tôi im bặt, chả dám nói gì. Rồi hai đứa cùng đi về. Sáng hôm sau, lên trường An lại dở trò hành hạ Linh. Linh vừa bước vào cửa lớp thì An chặn lại, giơ tay định tát vào mặt Linh. Thấy thế tôi đứng ở sau, lao về phía trước đỡ lấy tay An, nó trợn mắt lên rồi quát:
- Mày né ra, mày làm cái gì thế? Nó đáng bị như vậy mà, mày mà không cho tao đánh nó là tao đánh mày à!
- Xin lỗi An, tao cũng theo đạo đây, tao nói láo mày quá lâu rồi, tao cũng phải bảo vệ đồng đạo của mình. Linh nó làm gì có lỗi với mày chưa? Không phải lúc nào đạo cũng xấu như mày nghĩ đâu An.
Nói rồi tôi bỏ đi, kéo Linh xuống chỗ ngồi mặc kệ lời bàn tán của mấy đứa trong lớp.
Suốt mấy ngày sau, tôi với An không hề nhìn mặt hay nói với nhau một câu nào, tôi lơ nó luôn, làm vậy nhưng lòng tôi day dứt lắm. Khi gặp nó thì tỏ ra lạnh lùng, nhưng không có nó tôi lại thấy lo lắng, hụt hẫng. Bỗng một buổi chiều chủ nhật, sau khi đi lễ ở nhà thờ ra, điện thoại tôi lại có cuộc gọi của An. Đang không biết nên làm gì thì Linh tới, hỏi:
- Ai gọi thế? Sao không nghe?
- Ừ thì… Con An á mày… Giờ sao… tao rối quá!
- An gọi thì mày nghe đi chớ sao rối… Nhỡ có chuyện gì thì sao?
Nghe lời Linh, tôi ấn vào nút nghe.
Ở đầu dây bên kia, An vừa khóc nấc vừa nói:
- Mai ơi, qua đây với tao, tao sợ quá, không có ai ở đây cả, tao sợ, tao xin lỗi.
Nghe thế, tôi với Linh cuống cuồng lấy xe đạp chạy xuống nhà An. Vào nhà thì thấy nó ngồi co ro trong xó, nhà thì tối om, nó khóc ấm ức ấm ử, sờ vào trán thì thấy nóng ran, hình như đang sốt cao lắm. Linh thì vội vàng lấy nước với khăn để lau cho nó, tôi dìu An nằm lên ghế sofa ở phòng khách. Linh nhẹ nhàng lau, tôi thì nắm lấy tay An, nhìn nó bây giờ hết sức thảm hại, tồi tệ, tôi không nỡ giận nó nữa…
An thều thào:
- Tao xin lỗi, là lỗi của tao.
Nói rồi nó ngủ thiếp đi.Tối hôm đó tôi với Linh xin ở lại nhà An để lo cho nó.
Sáng tỉnh dậy, An lao tới ôm tôi với Linh, nó nói:
- Hai đứa bây cho tao xin lỗi, tao sẽ kể lại mọi chuyện rồi tụi bây trách tao thế nào cũng được. Cảm ơn và xin lỗi rất nhiều, mọi chuyện đều là do tao… Sau khi nghe hai đứa bây có đạo, tao ghét hai đứa nhiều lắm, tao muốn bày thêm nhiều trò để hành hạ nữa. Mà tối bữa đó, vừa về tới nhà bác Khiêm ở đầu xóm kia, tao thấy ba tao đánh đập bác Khiêm rất dã man, thật sự tao không tin vào mắt mình. Cả gia đình bác quỳ lạy van xin, ba tao đã nói chỉ hù dọa người ta mà sao lại làm tới mức đó cơ chứ? Rồi từ đó tao thấy ghê tởm ổng. Ba tao về nhà vẫn nói chuyện bình thường nhưng khi ra đường ổng như con người hoàn toàn khác. Tao tìm đến mẹ, mẹ tao khóc rất nhiều, kể chuyện hồi xưa bị ba tao đánh đập dã man. Tao về suy nghĩ hoài, tao còn thấy ba tao quàng vai người phụ nữ khác… Hóa ra ba tao làm nhiều việc sau lưng tao mà tao không hề hay biết. Tao khóc, tao chỉ nhớ tới tụi bây, tao cảm thấy tao tệ lắm, bứt rứt, mệt mỏi, bao nhiêu suy nghĩ cứ dằn xé lòng tao, tao không biết làm sao mới phải. Thế mà tụi bây vẫn sẵn sàng mở lòng với tao mà không quay lưng đi, tao không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao bây giờ. Hóa ra người theo đạo không hề xấu như những gì tao nghĩ.
Linh với tôi vỗ vai An, ba đứa đều im lặng. Tôi quẹt nước mắt trên má An, không nói thêm được lời nào nữa. Có thể Chúa đã thánh hóa được con người An như Linh đã nói. Chúa không hề bỏ sót một ai cả, chỉ là người ta chưa đủ niềm tin để cảm nhận được hồng ân bao la tuyệt vời ấy. Và bây giờ hồng ân đó đã đến với An.
Post a Comment