HOA DẠI TRÊN VÙNG CỎ - Isave Ngọc Hân
HOA DẠI TRÊN VÙNG CỎ
Isave Ngọc Hân (Dòng Con Đức Mẹ - Cần Thơ)
Ba! Con vẫn muốn gọi “ba” dù con chẳng biết ba là ai. Giờ ba ở đâu, và ba có cần được nghe tiếng gọi “ba” hay không? Con vẫn luôn ước mong và khao khát biết được cảm giác có ba như thế nào. Chắc là sẽ ấm áp lắm, hạnh phúc lắm! Vì bạn bè con nói và sách vở cũng nói: “Người cha là chỗ dựa vững vàng và là trụ cột vững chắc cho gia đình”. Nhưng niềm khao khát đó vẫn mãi không được lấp đầy, bởi đến hôm nay, tiếng “ba” con vẫn chưa bao giờ được gọi. Con đã thấy vết chân chim in hằn trên đôi mắt mẹ. Mười sáu tuổi, con đã phần nào hiểu được sự trống vắng bấy lâu nay mà mẹ phải chịu, phần nào hiểu được những tiếng nấc nghẹn trong đêm mà thỉnh thoảng con vẫn nghe thấy.
Ba biết không? Ngày còn bé, con rất hay khóc òa mỗi khi các bạn chọc con không có ba. Con trách mẹ vì không chịu tìm ba cho con. Ngoại dỗ con, mẹ quay lưng và đi khuất thật lâu sau căn phòng nhỏ bé. Mỗi khi Tết về, con đã khóc thật nhiều khi không được lì xì nhiều như bé Ti con của dì Ba. Bé Ti có ngoại, có nội, nên được rất nhiều bao lì xì. Con hỏi mẹ nội ở đâu, để con được đi chúc tuổi nội và các cô, các chú. Mẹ chỉ lặng im.Ngoại và dì Út thấy vậy, lì xì thêm cho con. Sau một ngày Tết, bé Ti khoe với con những túi lì xì mà nó nhận được, con lại khóc òa và trách mẹ. Lần đó, con thấy mẹ khóc nhiều, khóc nhiều hơn cả con, nhưng con cũng chẳng hiểu vì sao mẹ khóc.Từ đó trở đi, mỗi khi Tết đến, ngoại và cả dì Út cố gắng dành dụm để lì xì cho con thật nhiều, để con không phải tủi thân so bì với bé Ti nữa.
Ngày tháng dần trôi, trong con vẫn không ngừng thắc mắc về ba.Ba là ai?Ba ở đâu? Sao mẹ chẳng bao giờ kể về ba cho con nghe? Và con đã hỏi mẹ. Mẹ lặng thinh không nói gì… Con chỉ thấy mẹ cúi đầu xuống và ưu tư hơn. Ngoại như thấu hiểu tâm tư của mẹ, và để xua đi không khí ảm đạm nặng nề bấy lâu vây phủ, ngoại nói với con rằng: “Ba chết rồi!” - Con ngây ngô hỏi lại: “Ba chết sao con không thấy hình?”…Rồi hình ảnh ba trở nên nhạt nhòa, mờ mờ ảo ảo trong tâm thức. Cho đến một ngày con mơ hồ hiểu về ba khi vô tình nghe được mọi người nói chuyện. Giờ con đã hiểu ra sự im lặng ngày xưa của mẹ. Thì ra mẹ không biết nói dối, ba ạ! Mẹ không nói dối con, cũng như không hề dối ba và luôn thật lòng với ba. Để hôm nay, mẹ vẫn cô đơn và đau khổ một mình…
Ngày con thi đậu vào cấp 3, mẹ vui mừng khôn xiết, nhưng rồi lại buồn hơn vì con phải đi học xa nhà. Ngày con lên tỉnh, các bạn đồng trang lứa có ba và mẹ đồng hành, lo lắng. Còn con, chỉ có mẹ.Dáng người nho nhỏ với đôi vai gầy, mẹ khệ nệ mang những túi đồ cần thiết cho việc học của con.Lúc đó, con ao ước giá mà có ba bên cạnh. Mẹ đã phải buồn rất nhiều vì lần này con đi học xa, trước đến giờ con chưa một ngày xa mẹ. Trong một bài học ở lớp, cô giáo của con đã nói rằng: “Người phụ nữ cần lắm một bờ vai, để có thể tựa đầu mỗi khi mỏi mệt”. Con bật khóc, vì con biết rằng mẹ đã chẳng bao giờ có được một bờ vai.
Con biết là con không thể nào hiểu hết tâm tư của mẹ, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ để con cảm thấu được sự đau đớn của mẹ rồi. Cũng có nhiều người tìm đến với mẹ, muốn được cùng mẹ làm nên một mái ấm đơn sơ, muốn lấp đầy cho mẹ những khoảng trống mà bấy lâu nay mẹ còn thiếu vắng. Nhưng, ba ơi, mẹ không còn đủ can đảm để bắt đầu một cuộc sống mới. Bởi vì ba chính là tình yêu đầu đời của mẹ, một tình yêu đã thực sự chín muồi và kết trái. Tình yêu mẹ dành cho ba vẫn là một tình yêu chân thành, không đòi hỏi, không toan tính, sẵn sàng chấp nhận và chờ đợi. Giờ ba ở đâu? Ba có nghe được thổn thức trong trái tim của mẹ? Có cảm nhận được sự chờ đợi, khát khao và mong ngóng của con? Con ước ao một lần được gọi tiếng “ba” để hiểu được cảm giác ấm áp là ngần nào. Ở đây, ngoại và dì Út rất thương con, lo lắng cho con từng chút một, nhưng con cảm thấy vẫn còn thiếu một thứ gì đó không thể lấp đầy được. Con vẫn luôn tự nhủ với lòng mình: “Chắc là ba có lý do gì đó”. Khi tự nhủ như thế, con thấy lòng mình được an ủi, nhưng niềm an ủi vẫn còn bị giằng co bởi một thực tại là con đang trốn chạy.
Ba à, con mong lắm! Con mong ở phương xa nào đó ba sẽ vô tình đọc được dòng tâm tư của con. Nếu vô tình đọc được, ba hãy cầu nguyện với Thượng Đế cho mẹ và cho con ba nhé! Mẹ và con vẫn luôn nhớ và khát mong ba. Giả như ba có ray rứt vì trách nhiệm, con cũng sẽ không trách ba đâu. Con tin là mẹ cũng thế. Giờ đây con và mẹ vẫn ổn. Mẹ đã dần quen với nếp sống thầm lặng, vết thương lòng ngày xưa không còn đau, vết sẹo vẫn còn đó, nhưng với thời gian nó đã mờ nhạt được phần nào. Vì mẹ, con sẽ cố gắng, sẽ mỉm cười nhiều, để mẹ có thể tìm thấy nụ cười và mạnh mẽ hơn, vì từ lâu “con chính là cục cưng của mẹ”…
Và ba ơi! Con cũng sẽ mạnh mẽ vươn lên, như một loài hoa dại được mọc lên giữa cao nguyên lộng gió. Hoa vẫn hướng về mặt trời, vươn cao và tỏa hương. cho con hiểu, như một dấu chỉ gắn liền với số phận: THẢO NGUYÊN - Hoa dại trên vùng cỏ. Con cũng sẽ vững tin vào cuộc sống, nhờ tình yêu thương của ngoại, của mẹ, của dì Út và bạn bè của con. Con sẽ ung dung, thanh thoát như hoa dại trên vùng cỏ, giống với cái tên mà mẹ đã đặt và giải thích.
Post a Comment