Header Ads

Tiếng ghi-ta đáng ghét

Tiếng ghi-ta đáng ghét 


Vứt chiếc cặp trên bàn, nó ngồi phịch xuống giường với vẻ cau có, miệng lầm bầm: “Lại đàn, lại hát, lại vỗ tay… Vui vẻ nhỉ!”. Tức tối vì sự vui vẻ đó, lòng nó không thể yên được. Nó đi đến chỗ chiếc đàn piano và đánh thật mạnh, ầm ỉ cả nhà. Chẳng bao lâu sau, nó thấy vừa ý vì tiếng ghita đã dừng, bọn trẻ con nhà bên cũng ngừng hò hát. 

Việc nó cố tình làm ồn để phá ngang như vậy chỉ mới xảy ra đây thôi. Đó là kể từ hôm bên cạnh nhà có gia đình mới dọn đến ở. Con trai của chủ nhà đó chơi ghi-ta rất hay. Cứ chiều chiều, hắn lại ngồi trước hiên, vừa đánh đàn vừa hát. Bọn trẻ quanh xóm thích tụ tập hát cùng với hắn. Chúng khen ngợi và vỗ tay tán thưởng không ngớt. 

Trước đây, cứ mỗi lần nó chơi piano, thế nào cũng có bọn trẻ đứng ngấp nghé ngoài cửa ngõ ngó vào. Nó biết bọn trẻ rất phục tiếng đàn của nó nên nó kiêu hãnh quát vài câu để “lên mặt”. Thế mà từ ngày hắn đến đây, mọi việc lại đổi khác. Chẳng còn đứa nhỏ nào đứng nghe trộm tiếng đàn của nó nữa. Nó ganh tị rồi đâm ra ghét hắn hết sức. Chính hắn đã cướp mất những “fan cuồng nhiệt” của nó. Không thể bỏ qua cho hắn cách dễ dàng vậy được! Mỗi lần hắn chơi đàn là nó tìm cách phá ngang. Nó tìm đủ mọi cách: vặn volume tiếng nhạc hết cỡ, đánh thật to, thật mạnh vào cây đàn, thậm chí là còn bị khàn cổ vì cố hét lên quá lớn… Nhưng mỗi lần làm như thế nó hay bị mẹ la mắng. Có lẽ cách này không phải là “chiêu thức” hay. 

Hôm nay lên lớp, nó được đứa bạn thân tư vấn cho một “chiêu thức” mới, xem ra có vẻ khả thi hơn. Nó liền thực hiện ngay. Buổi chiều đi học về nó ghé vào tiệm tạp hóa mua mấy gói kẹo. Về đến ngõ, thấy bọn trẻ đang chơi nhảy dây, nó bảo với chúng: “Lát nữa đứa nào ăn kẹo đến nhà chị cho”. Bọn trẻ ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lát sau cũng có vài đứa đến, nó niềm nở ra mở cửa dẫn chúng vào tận phòng, phát mỗi đứa mấy viên kẹo và nói: 

- Mấy đứa ngồi đây chơi, nghe chị đàn và ăn kẹo nha! 

Bọn trẻ háo hức, hiếm khi nào bà chị này tốt bụng đến vậy. Lúc ra về thằng Mun còn nán lại hỏi: 

- Sao hôm nay chị tốt thế? 

Nó chột dạ. Không lẽ lại nói vì ghét tên kia mà phải đi mua chuộc bọn trẻ. Nó trả lời lấp liếm: 

- À… Ừ… Vì các em ngoan, chị thưởng. Ngày mai Mun rủ thêm mấy đứa đến nhà chị chơi nữa nha! 

Đúng như ý muốn của nó, ngày hôm sau bọn trẻ lại đến đông đủ. Ra về đứa nào cũng vui mà chẳng đứa nào nghi ngờ về ý tốt của nó. Nhưng làm vậy vài hôm nó thấy chán và bọn nhỏ cũng chán dần. Số lượng fan giảm dần, và sự khó chịu của nó càng ngày càng tăng lên. Lúc đầu bọn trẻ cũng nghe lời ngồi im nghe nó đàn, nhưng được một lúc lại ồn ào. 

Một hôm, không kìm nén được sự tức giận trong người, nó quát cho tụi nhỏ một trận rồi đuổi chúng về hết. Từ hôm sau chẳng đứa nào dám đến nữa, nó cũng đâm ra chán chơi đàn. Thế là kế hoạch ấy cũng đổ vỡ. Nó càng cảm thấy khó ưa và tức tối hơn với tên hàng xóm đáng ghét. Có hôm, tình cờ gặp hắn ngoài đường, hắn nhoẻn miệng cười chào nó, nhưng nó chỉ “hứ” một tiếng rồi bỏ đi luôn. Hắn tự dưng trở thành kẻ vô duyên. 

Chiều nay ngồi nhặt rau giúp mẹ, nó nghe được bọn nhỏ nói chuyện với hắn ở nhà bên: 

- Mấy hôm nay sao chị ấy không gọi bọn mình qua chơi nữa nhỉ? 

Có tiếng đáp lại: 

- Hôm trước bị mắng như thế chưa sợ hả? 

- Ừ! Chị ấy dữ thật. Mình sợ chị ấy lắm! 

Có tiếng tên kia mắng nhẹ tụi nhỏ: 

- Ai bảo các em hư chi! Chị ấy tốt thế mà các em lại chơi đùa ồn ào, chị ấy mắng là phải. Thế các em đã xin lỗi chị ấy chưa? 

- Chúng em không dám qua nữa đâu, sợ bị mắng lần nữa. Thật lòng mà nói chị ấy đàn hay thật, chẳng hiểu vì sao dạo này chị ấy không chơi đàn nữa? 

- Chắc chị giận mấy đứa đấy. Mau đi xin lỗi đi, nếu sợ thì để anh đi cùng. 

- Nhưng anh không sợ chị ấy giận sao? Chị ấy luôn phá ngang khi anh chơi đàn mà? 

- Chắc anh chơi dở, chị ấy không thích. 

- Không đâu… Anh hát và chơi đàn rất hay. Em nghĩ chắc chị ấy ghen tị với tài năng của anh và sự yêu mến của tụi em dành cho anh đó. 

- Ghen tị à? Anh có gì mà phải ghen tị! Các em đừng nghĩ không tốt về chị ấy. 

Nó không nghe nữa. Nó thả hồn vào tiếng piano du dương, êm ái. Hình như tên kia đang dắt lũ trẻ sang ngõ nhà nó…

 Matta Nguyễn Ngọc Thanh Hiền (Khánh Hòa) 

Powered by Blogger.