Thơ: Tử đạo mỗi phút giây trong ơn gọi hôn nhân
TỬ ĐẠO MỖI PHÚT GIÂY TRONG ƠN GỌI HÔN NHÂN
Có lẽ nào ta lại xa nhau
Sau những tháng ngày dài chung sống
Bao bão giông vẫn cùng nhau vượt sóng
Giờ bình yên lại gieo rắc đớn đau.
Con chia đôi, của cải cũng chia đôi
Con chúng mình mồ côi từ dạo ấy
Chỉ một lần cho Thứ Tha thức dậy
Ta chẳng nguyện cầu nên hờn giận mãi sục sôi.
Làm thế nào yêu thương lên ngôi
Hoa luôn thắm giúp gia đình hạnh phúc
Lúc thành công hay khi lâm cơ cực
Ta chẳng sống Lời Người nên hạnh phúc mãi chông chênh.
Ngã rẽ chia hai, cuộc sống gập ghềnh
Ôi nhớ quá những bữa cơm nồng ấm
Đơn giản thôi mà tình thân tràn ngập
Cả nhà thương nhau, niềm vui bay cao.
Em bệnh rồi, con vất vả ngược xuôi
Chạy về ngoại, rồi chạy sang tìm bố
Hai anh em gặp nhau mừng rỡ
“ Đừng chơi trò ly dị nữa bố ơi”.
Một nhịn, chín nhường luôn phải sóng đôi
Từ hai phía cả chồng lẫn vợ
Nay tóc bạc nhớ ngày xưa trót vội
Giẫm nát đời nhau câu “ly dị” thét gào.
Giá cái nắm tay lúc tuổi đã cao
Là bao giông bão của thời trai trẻ
Nhìn lên Thánh Gia bao truân chuyên dâu bể
Vẫn một lòng trung tín với Xin Vâng.
Tử đạo mỗi phút giây trong bậc sống hôn nhân
Mái ấm gia đình thành thiên đường trên mặt đất
Hạnh phúc của các con không bị ai cướp mất
Cha mẹ Chết ý riêng như hạt lúa mì
Sẽ trổ nụ yêu thương.
Kim Hai Pham Thi27/2/2018
Post a Comment