Mở lòng
* Maria Nguyễn Ngọc Nhã Trân (Gx.Kim Châu)
"Tình thương của Chúa, tôi sẽ ca ngợi tình thương của Ngài đến muôn đời ..."
Đúng như vậy, tình thương của Ngài thật là lớn lao, nó giúp cho mọi người biết thương yêu nhau hơn, và cũng giúp cho tôi, một con người lạnh lùng vô cảm, sống tách biệt với mọi người đã trở nên biết yêu thương, quan tâm đến tất cả mọi người.
Tôi còn nhớ như in ngày chủ nhật hôm đó đã thánh hóa tôi thành một con người khác. Vào sáng hôm ấy, cũng như mọi ngày mẹ luôn gọi tôi dậy đi lễ. Tôi chán nản và thầm nghĩ trong đầu: "Hôm nay là chủ nhật được nghỉ học mà mình lại phải dậy sớm, thật là bất công!". Nhưng rồi sau nhiều tiếng gọi của mẹ, tôi mệt mỏi bước ra khỏi giường, bắt đầu chuẩn bị đi đến nhà thờ. Tôi đang đi trên con đường quen thuộc, bất chợt tiếng chuông nhà thờ vang lên làm tôi ngạc nhiên và hốt hoảng . Tôi chạy nhanh vào nhà thờ để chuẩn bị tham dự thánh lễ một cách nghiêm trang. Từ khi bắt đầu thánh lễ đến khi cha đọc xong bài Phúc Âm thì tôi rất chăm chú. Lời giảng về "Lòng thương xót của Chúa" đã giúp tôi cảm nhận về tình thương của Thiên Chúa, giúp tôi mở rộng lòng mình ra.
Kết thúc thánh lễ, trên đường đi về tôi suy ngẫm rất nhiều về lời giảng của cha là phải biết yêu thương mọi người và quan tâm giúp đỡ họ, không đươc bỏ mặc những người khó khăn, tàn tật. Bỗng quay nhìn lại, tôi thấy một cậu bé mồ côi ăn xin thật tội nghiệp. Cậu bé ấy rất là ốm yếu, chìa tay xin tiền mọi người và luôn miệng nói: "Xin cô chú cho cháu chút tiền để chữa bệnh cho mẹ". Trong đầu tôi liền xuất hiện một ý nghĩ rằng: "Chắc mọi người cũng sẽ cho cậu bé chút tiền hay thăm hỏi ủi an…". Nhưng không, ý nghĩ ấy chợt tan biến vì tôi nhìn lại thì thấy mọi người đều làm ngơ trước sự tội nghiệp ấy, họ cứ thế mà đi qua không thèm đếm xỉa gì đến cậu bé. Tôi chạy lại và hỏi cậu bé:
- Mẹ em bị bệnh gì thế?
- Dạ, mẹ em bị bệnh ung thư nhưng vì nhà không có tiền nên chưa chữa bệnh cho mẹ được.
- Vậy hằng ngày em phải ngồi đây ăn xin đúng không?
- Dạ, phải.
Tôi đút tay trong túi rút ra những đồng tiền lẻ đưa cho cậu bé và nói:
- Chị chỉ có bao nhiêu đây thôi nên em cầm đi.
- Dạ, cảm ơn chị nhiều lắm.
- Không có gì đâu…
Đứng dậy, tôi tạm biệt cậu bé và đi về nhà. Trên đường tôi nghĩ lại hành động vừa rồi, không biết tại sao tôi lại thay đổi một cách bất chợt như vậy, từ một con người lạnh lùng rồi trở thành một con người biết quan tâm chia sẻ, tôi nghĩ chắc vì nghe bài giảng của cha sáng nay.
Tôi thầm nghĩ và tạ ơn Chúa rằng: "Cảm ơn Ngài, vì đã cho con nghe được bài giảng của ông cố và giúp con thay đổi con người của con". Nguyện cầu cùng Chúa, xin Ngài có thể giúp những người ngoài kia cũng biết quan tâm yêu thương mọi người như Chúa đã giúp đỡ con thay đổi . Xin Ngài nghe lời cầu nguyện của con.
Post a Comment