Có muộn không Chúa?
* Anna Trần Phương Sanh (Gx.Vườn Vông)
Huế bao giờ cũng vậy, nắng thì nắng đến khô đất héo người, mưa thì mưa dầm dề ướt át cả ngày cả đêm. Tuy là chẳng ưa gì cái khí hậu ở đây, nhưng chỉ vì phải lòng người con gái xứ mộng mơ nên Hà Thâm mới chôn chân ở đây. Anh vừa trải qua một chuyến đi ''thập tử nhất sinh'', chỉ một tí nữa thôi là anh đã không còn cơ hội trở về nhà nữa. Nhà xe vẫn cuộc tiễn đưa, kẻ đón người đưa, kẻ khóc lóc người âu sầu, cũng có những kẻ cười nham nhở. Hà Thâm cầm điện thoại lên và bấm nhưng rồi lại thôi. Nhìn những người bên cạnh có người thân đến đón, có cặp vợ chồng gặp nhau mừng khôn xiết, có ông bố bà mẹ nhìn thấy con mình thì cười ra nước mắt... vì chỉ một tí nữa thôi thì họ đã không trở về được. Chuyến đi đầy nguy hiểm, trong đó có anh, anh cảm thấy mình cô đơn và thiếu tình thân.
Về đến nhà... Dĩ Văn ra mở cửa.
- Anh mới về!
- Ừ, nhà có chuyện gì không em?
- Không anh à!
- Anh vừa...- Anh chưa nói hết câu thì cô đã cắt lời.
- Anh mới về tắm rửa rồi ăn cơm, đói cả rồi.
Hà Thâm chỉ ậm ừ rồi đi
Bữa cơm gia đình...
Có lẽ đến đây người ta sẽ nghĩ rằng đây là một gia đình hạnh phúc. Cơm nhà đầm ấm, vợ đẹp con khôn là mơ ước của biết bao người chồng trên đời này, thế nhưng thật sự là không như vậy. Mỗi cấy mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh... Vợ anh nói, mỗi người một sở thích nên bữa ăn nấu đủ tất cả món ăn ưa thích của cả nhà. Anh vốn là dân quê nơi miền đất cằn khô sỏi đá nên quen rồi, chỉ thích ăn mắm muối dưa cà. Chị là người thành phố chính hiệu hơi nặng mùi phong kiến nên lại ưa những món cầu kỳ. Hai đứa con mỗi đứa một khẩu vị, con bé thì thích thịt gà, bé trai thì chuộng cá tôm. Bữa cơm mạnh ai người nấy ăn chẳng ai nói với ai lời nào. Im lặng bao trùm lên cả gian nhà bếp. Anh cảm giác như đây chẳng còn là nhà của mình nữa... Nhạt quá!
Tối... Anh nằm mãi cũng không ngủ được... Anh nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao gia đình mình lại ra nông nỗi như hôm nay. Tại sao vợ anh không hỏi trên đường đi anh thế nào, anh có gặp khó khăn gì trong công việc hay không. Tại sao con anh lại không hỏi bố có mua quà gì cho con không. Giờ chỉ có mình anh suy nghĩ tại sao và tại sao... Anh bước vào nhà tắm, muốn khóc nhưng chẳng khóc thành lời. Một người đàn ông mà đến việc thổi hơi thở sự sống cho mái ấm của mình cũng chẳng làm được, quả thật là vô dụng...
Lại bữa cơm chiều, bữa ăn nào cũng đầy những món ăn, nhưng chẳng ai nói với ai lời nào. Anh nghĩ mãi rồi cũng quyết định phá tan bầu không khí ảm đạm này.
- Em à, hôm nay đi làm thế nào em, công việc em vẫn ổn chứ?
- À, vẫn ổn, bình thường thôi anh.- Cô chẳng buồn nhìn anh, vẫn cứ ăn như thường.
- Con gái dạo này học thế nào rồi, học kì này có giấy khen không con?
- Vẫn bình thường bố ạ!
...Tất cả đều bình thường.
Trời chiều mát mẻ đến lạ, anh tan ca làm nhưng chẳng buồn về nhà, tự nhiên lại chẳng còn cảm giác muốn về nữa. Đi vòng vòng quanh thành phố, rồi anh chợt nghe... "Nào ta hãy mừng vui, Chúa chiến thắng tử thần rồi, nguồn sống mới chiếu sáng tuyệt vời...". Trong lòng anh chợt nghĩ đến "Nguồn sống"... Ngày xưa hiện lên trong tâm trí anh rõ mồn một...
Ngày xưa đó... Người anh yêu đầu tiên không phải Dĩ Văn. Người con gái xóm đạo, nàng là mẫu người con gái mẫu mực và là bóng hồng mà khối người theo gót. Ấy thế mà, nàng chọn yêu anh, người con trai chẳng có gì nổi bật.
Nhà anh cách nhà cô không xa, đủ gần để họ nhìn thấy nhau mỗi ngày. Họ hợp nhau, yêu nhau nhưng tình yêu của họ không suôn sẻ, vì cô là "con gái đạo". Ngày mà cha mẹ hai bên biết họ yêu nhau cũng là lúc bi kịch "tình người ngoại đạo" xảy ra. Không gia đình nào chấp nhận cuộc hôn nhân này cả. Mỗi bên một ý, và cũng như bao cặp uyên ương đau khổ khác, họ cố giữ tình yêu của mình.
Mỗi ngày cô đến nhà thờ đi ngang qua nhà anh, gặp nhau cũng chỉ dám hé môi cười, chỉ nhìn nhau thôi, lòng xót lắm. Chẳng hiểu từ bao giờ, anh bắt đầu có thói quen ngắm ngôi Thánh đường. Gia đình anh ở giữa xóm đạo, nhưng lại không theo đạo. Hầu hết mọi sinh hoạt trong xóm đạo anh đều biết, thậm chí là nhớ rõ từng ngày lễ gì, chỉ có điều anh ngoại đạo.
Anh bắt đầu tìm hiểu rõ hơn về đạo từ khi quen nàng và cũng chuẩn bị tinh thần để xin học đạo. Thế nhưng gia đình nàng không tin tưởng anh. Cũng vì chị gái nàng cũng lấy chồng ngoại đạo để rồi sau khi cưới anh ta đổi tính, đánh đập chị gái nàng tàn nhẫn, hằm hằm đánh chị mỗi khi chị đi nhà thờ, không ai hiểu điều này bắt nguồn từ đâu. Chị gái nàng không bỏ đạo, trở về nhà ở với cha mẹ, và từ đó gia đình nàng chẳng còn tin tưởng kẻ ngoại đạo nữa. Còn nàng thì mỗi ngày một buồn thêm, không hi vọng rằng cha mẹ sẽ đổi ý. Và lẽ thường tình nàng không muốn làm trái phép nhà, dù rất yêu anh nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Những kẻ không được nàng yêu cười nhạo: “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, cưới nhau về nham nhở lắm em ơi!". Nhưng mọi thứ không như anh nghĩ…
Năm ấy, Mùa Chay vừa qua...
Cha anh qua đời vì một cơn bạo bệnh... Mẹ anh suy sụp tinh thần, anh cũng không còn đủ mạnh mẽ để tiếp tục cuộc tình khổ sở...
Nàng trong chiếc áo dài đi dự Lễ Phục Sinh. Nhà thờ đông người lắm, ai cũng hớn hở vui mừng. Hoan ca phục sinh mở vang trời: "Chúa chiến thắng tử thần rồi...". Anh chờ nàng trước cổng nhà thờ sau buổi lễ. Họ đã nói chuyện rất lâu...
Anh bước vào nhà thờ, không khí ở đây cũng không khác gì không khí nơi thánh đường mười mấy năm trước ở quê là bao, vẫn trang nghiêm, ánh mắt Chúa đầy nhân hậu. Trên cao kia Chúa vẫn đang nhìn anh như ngày xưa. Ngày đó khi anh nói lời kết thúc cho cuộc tình dang dở, nàng lặng im hồi lâu rồi bảo anh ngước nhìn Chúa xem anh thấy gì. Nàng nói gì khi ấy đến giờ anh chẳng còn nhớ kĩ nữa, chỉ duy nhất câu cuối cùng mà cả đời anh cũng chẳng quên: "Yêu anh là chân thật nhưng em mong anh sẽ đến với Chúa bằng lòng tin, không phải vì em. Có em hay không có em, không quan trọng đâu".
Cuộc sống gia đình hiện tại làm anh thấy bế tắc, ai sẽ giải gỡ giúp anh đây. Anh đã hiểu, đã tìm thấy con đường mình phải đi và phải đến với ai lúc này.
Mười năm liệu có muộn màng không Chúa?
Post a Comment