Mùa Thu Cuối
Nguyễn Hoài Ân
Mùa Thu Cuối
Mùa thu cuối
Em còn đợi anh?
Trên mảnh phong tình
Nghe mưa rót những giọt buồn thăm thẳm.
Từ trong chuỗi ký ức
Em bước ra tinh khôi
Anh đưa tay níu chút hương tình lãng đãng
Nhưng sương khói vỡ tan một bóng hình.
Mùa thu cuối
Theo cánh lá phiêu linh
Và mắt ai ngơ ngác chiều không nắng?
Con phố cũ những đêm dài phẳng lặng
Xiết vòng tay đan kín những ưu tư.
Mùa thu cuối
Mùa thu trút lá
Nghe nồng nàn thương nhớ một làn hương
Và ta đếm bao nhiêu ngày để đợi
Mà ru hoài chuỗi băng giá trong tim.
Ngày 13/10/2017
Tan Chảy Những Hư Vô
Trong ký ức hoăn màu
Mảng rêu phong bám đầy ngăn kỷ niệm
Có khi thấy đời mình là một sân ga bé nhỏ
Để những lần con tàu ghé vội vã lại qua.
Cuộc đời trôi xa
Những phong trần lãng du miền cát
Chênh vênh như ngọn cỏ
Như hạt sương trong gió
Đánh đu với nỗi đa đoan.
Và có bao giờ bất tử
Mưa bốc đồng phủ kín cả nhân gian
Trong cắc cớ muôn điều là bí mật
Bên lưng trời thoai thoải
Một vạt nắng lách mây bay về.
Ta đâu nói gì mà đời xa ngái
Với tay nhau nhưng hờ hững khôn cùng
Đêm sải bước ru một vầng trăng lẻ
Khi nhìn lại
Tan chảy những hư vô.
Ngày 10/10/2017
Post a Comment