Lời Mồ Côi
Văn Nguyên Lương (Qui Nhơn)
Lời Mồ Côi
Mẹ...
Những tưởng hạnh ngộ
đầy ắp niềm vui
Có biết đâu tiếng khóc vô âm dội vỡ bầu trời!
Con yêu mẹ
Lần về từ những áng mây chiều mồ côi
Con sợ...
Ngọn gió vô tâm đẩy con xa vòng tay mẹ
Tiếng gà gáy sáng quen thuộc cũng làm con thảng thốt
Thì thôi
Con đi...
Chỉ thương mẹ
Một ngày kia...
Thèm nghe tiếng khóc trẻ thơ
Thèm cất lên câu ầu ơ giữa chợ đời hỗn loạn
Bước qua vết thương lòng
Mẹ lại tìm con...
Con muốn về bên mẹ
Mà hàng rào thờ ơ ngăn cách
Yêu thương không thể vượt qua...
Đứng bên cầu con khóc
nước mắt con rơi xuống sông dài
Đời con như giề lục bình lưu lạc...
Nếu không được sà vào vòng tay mẹ
Thì thôi
Con đi...
Nhớ Khoảng Trời Tuổi Thơ
Chiều mưa phố vắng mình tôi
Cô đơn mây trắng lưng trời ngẩn ngơ
Nắng vàng kéo sợi hững hờ
Vẽ khung trời tím… Tuổi thơ ùa về
Ai xui cuốc gọi trưa hè
Giữa lao xao gió lũy tre đầu làng
Đôi diều vẫn cứ lang thang
Vút cao, múa lượn… ngỡ ngàng giấc mơ
Dòng sông xanh những bãi bờ
Núi xanh… cao những ước mơ bao đời
Ngẫm thương dáng mẹ tôi ngồi
Quanh năm mòn mỏi, một đời lo toan...
Post a Comment