Header Ads

NHÀ HOA HỒNG - Nguyễn Thị Bích Ái (Quảng Ngãi)


NHÀ HOA HỒNG

Nguyễn Thị Bích Ái (Quảng Ngãi)

 Kết quả hình ảnh cho ROSE HOUSE

Một ngôi nhà đầy hoa hồng, hoa hồng đỏ leo trên giàn, rosa villosa hai bên lối đi, trước cổng là hồng cổ. Đó là giấc mơ của Lãng về tổ ấm, cùng anh, người đàn ông nhã nhặn và giỏi giang. Mọi thứ điều tuyệt vời để Lãng trở thành người phụ nữ hiện đại và hoàn hảo. Ngày đám cưới. Tuần trăng mật. Và đúng một ngôi nhà hoa hồng. Mọi người luôn được thấy nụ cười tình tứ và ánh mắt đắm say của nàng với chồng trong những bữa tiệc sang trọng, tại Annecy hay một nơi nào đó ở Pháp, Đức. Các cô bạn ghen tị. Những người xóm giềng ghen tị. Đồng nghiệp ghen tị.
"Tôi là cô gái hoàn hảo!"- Lãng phấn khích trước những sự thèm khát.
Nàng tập thói quen ăn sáng tại nhà cùng anh, trong căn bếp đầy hoa hồng. Nàng cùng anh thưởng thức trà-bánh mỗi chiều giữa hương hoa. Mỗi tối, anh kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị và hai đứa cùng đi ngủ trong căn phòng màu xanh êm dịu. Nàng nghĩ như thế. Đó là tất cả tại thời điểm một năm về trước...
Màn đêm giăng kín ngôi nhà. Thứ ánh sáng êm ái trên chiếc đèn chùm chỉ vừa đủ soi mờ bậc thềm thứ nhất. Một tay xách vali, một tay run rẩy trong túi áo bởi khí trời tháng Mười Một, Lãng vội vàng đi khi mặt trời vẫn còn ngái ngủ. Cứ thế, một tuần có khi một tháng, nàng đi với chiếc vali nặng trịch. Những chuyến công tác ngắn ngày, dài ngày, trong nước, ngoài nước của Lãng ngày một dài thêm, thường xuyên hơn và thời gian tại nhà hoa hồng cùng anh cũng trở nên hiếm hoi. Anh cần cô ở nhà, để giữ ấm ngôi nhà, để hai người cùng nấu những bữa cơm, nhưng:
- Em không muốn bó buộc mình trong bếp. Anh nên hiểu điều đó!
Đó là tuyên ngôn của Lãng mỗi khi anh có ý định khuyên cô điều gì.
- Anh hiểu… Anh cũng có công việc của mình, nhưng anh sẵn sàng chia sẻ việc nội trợ với em.
- Được rồi… Em sẽ thu xếp.
- Em cần phải sinh con. Chúng ta cần có một em bé.
- Chưa phải lúc này. Em sẽ suy nghĩ về công việc. Nhưng con cái chưa phải là vấn đề lúc này!
- Tại sao? Chúng ta dư thừa điều kiện. Em không nghĩ thế sao?
- Nếu em có thai bây giờ thì việc thăng tiến của em sẽ gặp khó khăn…
- Nhưng em không nghĩ là chúng ta cần một sự thấu hiểu, quan tâm hơn sao?
- Vậy, xin hãy thấu hiểu em! Em là vợ anh. Anh sẽ hiểu em, đúng không?
...
Những cuộc nói chuyện giữa Lãng và anh trên bàn ăn luôn kết thức trong sự thắng thế của cô. Còn anh, ánh mắt ngày một sâu. Căn bếp lạnh dần, tủ lạnh thì luôn đầy. Cô mua đủ thứ thịt, trứng, sữa, hoa quả hảo hạng và cho đầy vào đó. Nhưng anh cũng chẳng mấy khi đụng đến. Nàng vẫn yêu chồng nàng nhưng nàng không thể vì tình yêu mà đánh mất tất cả những gì mà tuổi trẻ đã sống vì nó. Từ ngày mai, Lãng sẽ thuê cô giúp việc. Cô yên tâm với tất cả quyết định của mình. Những bữa ăn của anh sẽ đủ đầy, nhà cửa sẽ lại sạch sẽ còn cô thì vẫn đem lại cho mình giá trị và địa vị. Anh chung tình. Cô chung tình. Nhà hoa hồng. Thế là đủ.
Trên blog, hình nàng và anh, ở mọi nơi, đầy tình cảm. Mọi người, như thường lệ, trầm trồ và ghen tị. Lượt tương tác ngày một tăng, Lãng thấy thế nên cô càng ý thức việc giữ gìn hình ảnh của mình: "Sự thành đạt và hoàn hảo". Cô không còn là cô gái nhỏ bé "mang tạp dề" của gia đình, mà là người phụ nữ "hoàn hảo" của xã hội hiện đại, là người lan toả thông điệp và có sức ảnh hưởng đến mọi người. Chẳng bao lâu nữa, cô tin, mình sẽ đạt được mơ ước của tuổi trẻ. Thanh xuân không phải để nghỉ ngơi hay an phận, là phụ nữ càng không thể trở thành thứ vô tác dụng…
Anh, ngoài thời gian cho công việc, nay làm những việc mà vợ anh đã làm ngày trước, lặng lẽ, lặng lẽ... Những cánh hồng qua mùa úa rụng đầy vườn, vài cây bị sâu, bị đục thân, bị thối gốc, chết dần, chết mòn. Dù có thuê thợ trồng bao nhiêu lại đi chăng nữa thì chúng vẫn cứ ủ rũ, héo rồi chết. Lại thay. Rồi chết. Anh càng buồn hơn. Hẳn là chúng chỉ muốn nàng chăm thôi.
- Chúng mày cứ như ta vậy. Cũng cần cô ấy!
Lặng lẽ, anh nhặt bỏ những gốc hư. Anh cũng không trồng lại nữa…
Một ngày cuối đông, Lãng chẳng nhớ là ngày nào nữa, cô yên vị trên máy bay hạng sang chuẩn bị đến Pháp, nơi cô đã mang giống hồng Keiracổ điển về với ngôi nhà hoa hồng, lần này là chuyến công tác dài ngày với một đối tác vô cùng quan trọng. Khi máy bay đã đi vào quỹ đạo thì Lãng mới nhẹ nhõm chợp mắt. Âm nhạc êm ái, thức ăn hảo hạng, thật dễ chịu.
"Đùng!”… Tiếng nổ lớn làm cô giật mình. Máy bay lắc dữ dội. Tim Lãng co lại, thắt giật từng cơn. Sự trấn an của tiếp viên và đai an toàn không làm cô bớt sợ hãi. Chính ngay khi tiếng nổ thứ hai diễn ra thì Lãng lại thấy anh, đang đứng đó dưới giàn hoa hồng và nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng gió bạt qua, những cánh hoa bỗng úa khô, lấp đầy trên đất, tua tủa ra thứ nước trong khiết. Anh vùng vẫy trong hoa hồng và biến mất. Một vùng đen tối sầm ập đến, rờn rợn những tiếng lào xào, tiếng hét, tiếng thầm thì ngộp tràn trong khoé mắt...
Khi tỉnh dậy, cô đã thấy anh bên cạnh, trong căn phòng màu xanh quen thuộc. Hơi nóng của bát cháo hành thật xa lạ nhưng thân thuộc. Đã mấy năm rồi cô chưa được ăn thứ cháo này, thứ cháo hành dành cho những người bệnh. Cô đã ngất ngay trước cổng, khi chuẩn bị ra sân bay, anh kịp thấy và đưa nàng trở lại phòng. Lãnh căng đôi mắt nặng trĩu nhìn anh, vẫn là anh, hiền lành và điềm tĩnh. Anh yêu thương cô hơn tất thảy. Nhưng cô đã mất anh, anh đã bị chính hoa hồng của cô giết chết. Anh đưa tay lên trán Lãng, thầm nói nhỏ, ánh mắt rạng rỡ:
- Em đã đỡ hơn rồi! Em... em dừng công việc lại được không?
- Không anh ạ! Nhưng em sẽ chăm sóc cho anh.
- Được rồi!
Anh và Lãng, cả hai cùng cười, tiếng cười ấm cả căn phòng. Chẳng rộn rã nữa, mà nhẹ nhàng, thân thương đến lạ...
Vừa dứt bệnh, Lãng lại phải gánh tin dữ từ công ty. Hợp đồng huỷ. Chủ đầu tư trốn nợ. Chẳng thế cứu vãn điều gì. Sự thất bại kéo đến cùng một lúc làm cho Lãng đau khổ, dằn vặt và tuyệt vọng. Thành công. Danh vọng. Tất cả hùa nhau bào lấy thể xác và tâm hồn của Lãng. Sức Lãng giờ như cánh hoa khô, quắt quéo và rũ rượi, chỉ chợt có gió qua là vụn vỡ. Anh bên cạnh Lãng, nhưng anh chỉ là chiếc bóng lẻ trên nền đất biết di chuyển, vì với Lãng, anh chỉ là anh lúc này. Cố gắng, hi vọng và ước mơ của cô to lớn, ám ảnh chờm lên trên cả hình hài của anh. Mọi thứ đột ngột xảy ra như tiếng nổ trong giấc mơ. Ngoài kia mặt trời đã thôi toả sáng. Ánh nắng chìm dần. Sương đang lan. Đêm ùa về.
* * *
Đã hơn một tuần kể từ ngày Lãng cố chối bỏ cuộc sống, anh nghỉ hẳn ở nhà để chăm sóc cô. Anh nấu cháo nóng cho Lãng. Anh kể chuyện để mong cô thấy khá hơn...
Khi mà con người ta rơi vào bi kịch và khổ ải, hay đau ốm và bệnh tật, họ mới có thời gian để hít thở những mùi quen thuộc thường ngày. Cô nàng bắt đầu sợ hãi những gian phòng gạch hoa sáng bóng. Chúng lạnh lẽo trân tráo nhìn cô, đáng thương và tàn tạ. Cô chủ đáng kính và hoàn hảo ngày nào của chúng ta giờ đã tiều tuỵ, nom như mụ già còi cọc. Chúng ta đã không còn nghe mùi từ cô ả gần một năm. Đó là lí do chúng ta lạnh nhạt và kinh sợ nàng. Nàng quá tham lam và vô tâm. Xem đi, chồng cô, vẫn ở đây và yêu thương cô. Chưa bao giờ mắng nhiếc hay xỉ vả lòng kiêu hãnh hoang đường của cô cả. Nếu là chúng tôi, chúng tôi đã đi và tìm cuộc sống tự do, hoặc chí ít là có một nhân tình mới. Anh ta quả ngu ngốc...
Mọi vật trong ngôi nhà đang chống đối Lãng. Mong một sự thông cảm, Lãng tìm ra vườn để nhận lời an ủi từ hoa hồng. Cô quên mất là chẳng còn vườn hoa nào nữa, chỉ độc nhất mỗi cây rosa villosa đứng đó, nép mình gầy guộc dưới tán cây xanh to lớn. Em ấy đã cố gắng đến hôm nay, để nàng còn có thể nhìn và cảm nhận được sai lầm hiện tại trong sự hối tiếc của quá khứ. Giống hồng nữ hoàng đã khô đến nửa thân, còn nụ thì cứng đơ và màu loang lỗ. Bông hoa cuối cùng vùi trong đất từ ngày nào, đã rã ra làm màu mỡ cho cỏ dại…
Anh và cô kịp chuyển đến một căn hộ nhỏ. Anh vẫn tiếp tục công việc của mình nhưng hình như anh cảm thấy an lòng khi cô vợ nhỏ đã thông suốt và bớt đau buồn. Thực vậy, ánh mắt sáng sủa và nụ cười vô tư đã dần ghé đến, lòng nàng mở ra, khẽ, nhẹ. Lãng thắp sáng và giữ lửa trong gian bếp nhỏ…
Giờ đây, Lãng lại muốn có thêm một em bé. Nghĩ đến ánh mắt của con, trong veo và lấp lánh như ngôi sao, cô thấy niềm hi vọng đang chạy dọc khắp cơ thể, ngấn lại trên những đầu ngón tay nhỏ nhắn, toả ra trong đáy mắt phảng phất buồn. Cô muốn cho anh bất ngờ, nên chiều hôm ấy, Lãng đã một mình đến bệnh viện khám. Nhưng niềm hi vọng kia vỡ vụn khi cô nhận được kết quả. Như chẳng thể tin, lại càng không muốn tin, Lãng chạy như vô thức ra đường. Một chiếc xe không thắng kịp trước người phụ nữ điên dại, nhưng may thay chỉ tạt ngang chân Lãng, nó làm cô trở về thực tại. Chân cô chảy máu, nó đang đau, người ta hét ầm lên rồi bỏ đi, còn lại nàng... Lãng chẳng buồn khóc, cười hay giận nữa. Cô bò đi qua phía lề bên kia rồi cố chống tay đứng dậy.
- Làm ơn! Làm ơn!...
Trước mắt Lãng là một dòng sông êm ả. Nước trong xanh và lẳng lặng. Nước ca những bản tình ca vui vẻ, nước trôi đi chẳng giữ lại hay thông cảm cho ai điều gì. Lãng soi bóng mình trên dòng sông. Nàng nghe những tiếng thầm thì ngày một rõ.
- Nàng ơi! Hãy đi với chúng tôi…
- Nào… Nhanh lên cô gái!
- Mẹ... mẹ... mẹ ơi!
- Bạn còn suy nghĩ điều gì nữa? Bạn còn chờ điều gì nữa?
- Tôi... Tôi... Tôi không xứng đáng!
Lãng thả chân nhẹ men theo một con đường nhỏ đầy gai và đá nhọn. Nhưng con đường cứ ngày rộng dần và trước mặt nàng là một khu rừng dài hun hút. Nơi ấy chẳng thấy bầu trời. Giữa thinh không im ắng tiếng gù, tiếng chí choé, tiếng xầm xì ngày một to. Những lời thì thầm ban nãy lại trôi qua tai nàng, từng chữ, từng lời. Lãng cảm thấy cô độc. Nàng đau đớn đón nhận những lời mời từ sâu thăm thẳm: “Cứu tôi! Cứu em! Anh ơi, cứu em!"
Tiếng hét gai người làm Lãng giật mình, choàng tỉnh dậy. Ngoài trời gió lùa khua qua tấm mành của căn phòng ngủ màu xanh êm ái. Đầu Lãng đang dựa vào bờ vai anh, tiếng thở nhẹ đều đặn…

Powered by Blogger.