Truyện ngắn: Hồn hoa
Hồn hoa
Lặng ngắm những khóm hoa hướng dương đang lớn lên từng ngày dưới một chiều nắng nhẹ, nữ tu Ánh Dương khẽ mỉm cười.
* * *
- Alô, anh Lâm phải không? Anh vào viện ngay, vợ anh đang nguy kịch…
- Vợ… vợ tôi… đang nguy kịch?
Như sét đánh ngang tai! Bàng hoàng. Sững sờ. Anh Lâm đứng chết trân tại chỗ.
- Không… không thể nào… Chắc có sự nhầm lẫn nào đó thôi. Vợ tôi vẫn ở nhà chờ tôi về mà. Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi mà…
Vội vàng thu xếp công việc, anh Lâm chạy ngay đến bệnh viện. “Cạch !”… Cánh cửa phòng cấp cứu hé mở. Vị bác sĩ già bước ra ngoài, khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi sau ca phẫu thuật kéo dài.
- Anh là người nhà của bệnh nhân phải không? Xin lỗi anh… Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cứu được đứa bé, người mẹ vì mất máu quá nhiều nên không qua khỏi… Xin chia buồn với anh.
Người đàn ông ấy còn chưa nói hết câu anh Lâm đã đẩy cửa bước vào trong. Tự trong suy nghĩ, với anh, những con người mặc áo blouse trắng chỉ đơn thuần là những cỗ máy được lập trình sẵn, với những câu đại loại như: “xin chia buồn”, “đã cố gắng hết sức”… để giải thích cho sự bất lực của mình.
Lặng… Người vừa bước vào đứng bất động. Người nằm trên giường cũng bất động. Những đường xanh xanh kéo dài không chút gợn sóng trên màn hình máy điện tâm đồ nổi bật lên, trong thứ ánh sáng nhờ nhờ bao phủ lấy căn phòng. Bó hoa hướng dương rực rỡ sắc vàng được gói cẩn thận trong tờ báo ngả màu lá úa, đặt ngay ngắn ở đầu giường bệnh, trở nên vô duyên giữa không gian tĩnh mịch đến nghẹt thở của nơi vừa trải qua cuộc giằng co gay cấn giữa sự sống và tử thần. Nhưng chính sắc vàng vô duyên ấy lại khiến cho con người ta cảm nhận được sự sống trên thế giới này vẫn tồn tại, vẫn đang rung động, âm thầm nhưng mãnh liệt ngay trên mảnh đất của sự chết. Nếu như thường ngày đứng trước loài hoa này, tấm lòng người chồng ngập tràn hương vị ngọt ngào của yêu thương, thì giờ phút này, trái tim người đàn ông khắc khổ ấy đau đớn, tái tê đến xé lòng. Phải chăng anh đang trách cứ, đang giận dữ khi nó chính là lí do khiến người vợ yêu dấu của anh ở rất gần anh mà chẳng thể nhìn anh, chẳng thể nói chuyện cùng anh. Vợ anh vì mua hoa tặng anh mà chết, vì mua hoa tặng anh mà chết…
- Em à… Sao em không dậy gặp anh, anh đến với em rồi đây. Hoa em mua đẹp lắm. Nó đẹp như em vậy. Từng cánh hoa mỏng manh nhưng kiên cường. Nó đang nhìn chúng mình kìa! Nó đang đợi em dậy để nâng niu nó như cái cách em vẫn làm kìa !... Dậy đi em, rồi chúng mình cùng đi dạo phố. Em muốn anh đi làm về sớm để đưa em và con đi ngắm phố lên đèn trong ngày kỉ niệm ngày cưới của chúng mình mà. Dậy đi em ơi… Nơi này lạnh lẽo lắm, chúng ta cùng về nhà thôi…
Đáp lại lời thủ thỉ ngọt ngào của anh chỉ có sự im lặng đến ghê người. Anh ngã khuỵu xuống. Khuôn mặt sạm đen, khắc khổ giờ méo mó đến thảm thương. Những giọt nước mắt mặn chát làm cổ họng anh nghẹn lại, ú ớ. Tay anh run run nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ trắng bệch của người vợ. Một chuỗi hạt rơi xuống. Nâng chuỗi hạt trên tay, anh bật khóc như một đứa trẻ. Bao sự đau khổ dồn nén bỗng tuôn trào lên, như trần gian đang nhuốm màu nắng hạn chợt bật tiếng khóc từ đám mây nặng nước.
- Mẹ Maria yêu dấu của con ơi, mẹ đã làm gì khi cô ấy gặp nạn? Cô ấy đã xin Mẹ cứu lấy cô ấy mà, Mẹ ơi…
* * *
- Con sẽ mang tên Ánh Dương có nghĩa là mặt trời nhỏ. Con sẽ là ánh nắng chiếu tỏa trần gian, là đóa hoa tình yêu kiên cường và mạnh mẽ. Con sẽ luôn hướng về mặt trời như ba con đây luôn hướng về người vợ dịu hiền. Yêu con nhiều, nụ hoa bé bỏng của ba…
- Những bông hoa này đẹp quá ba ơi! Ba yêu loài hoa này lắm đúng không?
Nhìn con gái nhỏ đầy trìu mến, ông Lâm ân cần trả lời:
- Phải, phải rồi… Ba yêu hoa hướng dương như cái cách ba yêu mẹ và yêu con gái của ba vậy. Đó là một loài hoa nhỏ bé nhưng rất kiên cường, mạnh mẽ. Nó luôn vươn mình về phía mặt trời, về phía ánh sáng để đón nhận từng hơi thở của sự sống. Nó tỏa rạng một vẻ đẹp rực rỡ, như cô nàng kiều diễm đang e ấp, thẹn thùng trong câu chuyện tình với chiến binh mặt trời oai phong phía đằng đông rực lửa. Có lẽ bởi thế mà chuyện đôi lứa yêu nhau thường được ví với mối tình thiên thu của đóa hướng dương, như một minh chứng sống động cho sự chung thủy, sự viên mãn trong tình yêu. Ba yêu loài hoa này cũng bởi ý nghĩa đặc biệt này của nó. Nhưng…
Ôm con vào lòng, ông Lâm thủ thỉ:
- Loài hoa này cũng là khởi nguồn cho một cuộc chia ly vội vã…
- Nhưng đến giờ ba vẫn yêu loài hoa này vì đó là loài hoa mà mẹ con thích nhất, đúng không? Nó làm ba nhớ tới mẹ con phải không?
- Phải, phải rồi… Ba luôn nhớ mẹ con. Giờ mẹ không còn nữa, nhưng hình ảnh bà ấy luôn ở đây, ngay trong những đóa hoa rực rỡ này. Tình yêu của gia đình ta sẽ luôn đươc viết tiếp bởi những trang giấy mang màu nắng của những cánh hoa mặt trời, con gái ạ!
Vậy là người chết đi nhưng cánh cửa cuộc sống lại tiếp tục được mở ra. Sự sống một lần nữa hồi sinh từ cái chết. Dương đã xa rời mẹ khi em còn chưa nhìn thấy ánh sáng của sự sống. Nỗi đau đó ai có thể thấu hiểu. Nhưng với em, nỗi đau đó chưa kịp đến đã bị xua đuổi đi, bởi em luôn thấy bóng dáng của mẹ trong dáng dấp những nụ hoa hướng dương nhỏ bé. Phải chăng đó chính là món quà vô giá mà Thiên Chúa đã mang đến để khỏa lấp những trống vắng trong tâm hồn trẻ thơ, cùng những nỗi buồn bất tận ẩn sâu trong đôi mắt người chồng ở lại. Hạnh phúc gia đình mong manh giờ lại đong đầy, ngọt ngào.
* * *
Đặt hạnh phúc của mái ấm nhỏ ở lại, Dương tiến thân theo tiếng gọi cao cả của đời mình. Em bước vào một đời sống mới mà những người đi trước vẫn thường nói, là nên duyên với một Đấng đã yêu em trước cả khi em đem lòng yêu Người. Em đang dấn thân theo Chúa.
Em đang bước vào đời sống cộng đoàn cùng các chị em nữ tu, ngày ngày say mê chiêm ngắm Chúa, ngày ngày tìm kiếm niềm vui của sự bình an bên cạnh những con người đau khổ, bị đẩy ra bên lề của xã hội. Nhà dòng, không phải là nơi Dương sinh ra và lớn lên, nhưng chính nơi đây sẽ là mảnh đất nâng bước chân em đến với mọi miền đau khổ và đón em về trong hạnh phúc ngập tràn. Chiêm niệm lại hành trình cuộc sống của mình, sơ Ánh Dương càng thấu tỏ hơn lòng thương xót của Chúa. Người thương em biết bao nhiêu! Cứ ngỡ em sẽ lớn lên trong những ngày tháng khát sữa mẹ đến xé lòng. Cứ ngỡ em sẽ thu mình lại trong vỏ bọc cô đơn, trong sự thiếu vắng tình thương của mẹ, trong những ngày tháng sống cùng người cha vì nhớ thương vợ mà chìm đắm trong men say đến u uẩn.
Nhưng không! Giữa những chữ «ngỡ» ấy, bàn tay từ ái của Chúa đã dang rộng ra để ôm trọn lấy, để thổi hồn sự sống vào sinh linh bé nhỏ vừa cất tiếng khóc chào đời. Thiên Chúa nhân từ cũng đã mang người mẹ đến với gia đình này trong hình dáng những cánh hoa hướng dương. Người đã không để hạnh phúc gia đình này phải dở dang, nhưng trở nên trọn vẹn. Giờ đây, Người lại tỏ lòng xót thương khi mang đến cho Ánh Dương một gia đình mới ấm áp tình chị em, một gia đình đong đầy tình thương giữa những nghĩa cử dịu hiền của Chúa. Ơn Chúa thật như biển lớn bao la, như đại dương dạt dào sóng vỗ.
- Sơ Dương, loài hoa này đẹp như chị vậy!
- Cảm ơn chị nhiều. Đó là những người bạn tâm giao của em đấy chị ạ!
Loài hoa ấy mỗi ngày lại lớn thêm, lại tươi thêm, làm đượm sắc cả một hoa viên. Nó giống như một thanh âm trong trẻo chen vào giữa bản đàn vốn tĩnh mịch, là không gian trầm lắng của nhà dòng nằm lọt thỏm giữa làng quê nghèo thấp thoáng những ngôi nhà ngói đỏ. Nếu như trước đây loài hoa này đến làm dịu ngọt thêm tình yêu của người cha và người mẹ quá cố, thì giờ đây nó sẽ giống như một thiên sứ trong mối tình đến thiên thu vạn đại, giữa nữ tu mang tên Ánh Dương và chàng tân lang chính là Thiên Chúa giàu lòng xót thương của em. Mỗi bước chân em đi giờ đây đã có Chúa đồng hành.
Dưới nắng chiều vàng ươm quyện trong gió thoảng, từng cánh hoa mặt trời reo vang niềm hạnh phúc ngập tràn.
Nguyễn Thị Bá Ninh (Hải Dương)
Post a Comment