Header Ads

Tạp bút: Em ơi, về đi!


Em ơi, về đi! 


Hơi lạnh ùa về giữa những tiếng “ú ớ” của giấc ngủ sâu. Trở mình, thấy người được bao bọc bởi làn chăn mỏng, ngỡ như còn vương hơi ấm mẹ hiền. À thì ra, cũng hơn mười năm ta xa vòng ôm đầy mùi mẫu tử. Ta giờ cũng đã biết tự chăm sóc mình. Đôi lúc thèm lắm dăm lời trách yêu: “Con, trời lạnh không lo mặc áo ấm vào, làm anh hùng rơm rồi ai nấu cháo hành cho!”. Lòng bình yên quá đỗi mỗi khi nghĩ về. 

Hồi độ 8, 9 tuổi gì đó, ta đã mang cái mặt già cụ. Ai nhìn cũng bảo mệ tra (*). Đúng là cái mặt “tra khú đế”. Ta nào biết mình là bào thai được chắt chiu trong mùa rét buốt thâm trầm của đất đế đô; được dưỡng nuôi bởi ngàn ngàn lớp lớp trầm tích phong kiến; được thấm tháp những hồi chuông thâm u mỗi chiều tàn của mái nhà thờ cổ kính; được ấp iu trong cái nghèo đầy mùi rơm rạ và vị mặn nồng muối tiêu. 

Cứ mỗi độ đông về, mưa xuống, văng vẳng trong tâm ta là những ca từ: “Chiều nay mưa trên phố Huế, biết ai đã quên ai rồi. Hạt mưa rơi vẫn rơi rơi đều cho lòng u hoài. Ngày xưa mưa rơi thì sao, bây chừ nghe mưa lại buồn. Vì tiếng mưa, tiếng mưa trong lòng làm mình cô đơn”. 

Tưởng chừng không gian như tĩnh lặng, thời gian chậm chạp theo tiếng thở của đất trời, và con nước lững lờ trôi. 

Con người, dường như ai cũng sợ cô đơn, ngay ở tuổi ta chưa biết cô đơn cũng sẽ buồn đến thế. 

Em đến cùng tôi vào một ngày không giông bão, giọt ngắn hạt dài thi nhau tràn cả bờ mi. Trong nức nở, tiếng đứt quãng nghe chừng ấm ức: “Con không muốn về nhà, không muốn nghe tiếng càm ràm của ba, giọng chì chiết của mẹ, và những chén bát cứ đổ vỡ mỗi ngày...”. Và em đi! Để mặc tôi với bao xót xa... 

Sờ vào cái tang đen vẫn đang ghim trên chiếc áo dòng, nhớ ngày mẹ hấp hối, tôi đang trong tập kỳ của “Năm Tập Giáo Luật”, xe dừng trước ngõ cũng là lúc mẹ nhắm mắt về cùng Chúa Trời. Khi cha ốm liệt giường vì mùa gió chướng, tôi cũng đang miệt mài trên cánh đồng sứ vụ; chỉ kịp nhìn di ảnh và những nắm đất thả nhẹ trên quan tài trong ngày cuối cùng cha ở lại nhân gian. 

Và tôi nghĩ đến em, tay với tràng chuỗi cùng với Mẹ Maria gẫm ngắm năm sự Thương, để nguyện Mẹ nâng đỡ những bước chân thênh thang mà cõi lòng đầy trống vắng của em. 

Nhắm mắt trước Thánh Thể, tôi thấy em, thấy mẹ tôi, cha tôi, mọi gia đình tôi gặp gỡ. Bỗng nhiên, lòng gọi lòng thầm thĩ cùng Cha trên trời câu ca: “Con ra đời có mẹ cha, là trời cao biển lớn bao la...”. Nguyện xin cho em thấm thía được rằng: “Ai qua là bao chốn xa, thấy đâu vui cho bằng mái nhà...”. Để rồi mãi mãi, cho dẫu rong ruổi khắp cùng cõi đất, sẽ thấy mênh mông trong bến bờ, gia đình luôn là nơi chúng ta tựa nương, tìm về. 

Nguyễn Thị Kim Tuyến (Dòng MTG Huế) 

(*) Mệ tra (tiếng địa phương): Bà già
Powered by Blogger.