Ươm mầm đức tin
* Isave Lê Thị Phương Linh (Gx.Phú Hòa)
Năm 1618, lần đầu tiên hạt giống Tin Mừng được Chúa Giêsu rải xuống mảnh đất Qui Nhơn mến thương. Kể từ đó, gần 400 năm nay, những hạt mầm đức tin cứ đâm chồi nảy lộc, sinh ra những chứng nhân anh dũng truyền giáo, trải qua nhiều thế hệ, làm nên “cánh đồng đức tin” mùa màng bội thu…
Đức tin, đó là thứ mà Minh nên có. Bởi lẽ, nó từng tin rất nhiều lần và chưa lần nào nó được đáp lại. Năm năm tuổi, nó tin mẹ sẽ trở về với nó, và rồi mẹ nó đã bỏ đi. Lớn lên một chút, nó tin sẽ được đến trường, nhưng người bố rượu chè đã cướp đi cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Sau những lần bị đánh đập và lang thang, cậu bé được một người bán kẹo bông nhặt về. Kể từ đó, Minh gọi ông ta là ba.
Người đàn ông nghèo đưa Minh đi bán kẹo khắp các con phố hằng ngày, từ sáng cho đến tối muộn. Vào mỗi buổi chiều Chúa Nhật, chiếc xe của hai cha con luôn dừng lại trước cổng nhà thờ để bán kẹo cho những đứa trẻ ở đây. Những lúc như thế, Minh luôn cảm thấy biết ơn người ba này. Khi tiếng chuông nhà thờ vang lên từng hồi, từng hồi… Trong khi mọi người ai ai cũng có gia đình vui vẻ lướt qua bỏ lại cậu bé, người đàn ông này đã cưu mang em, cho em một gia đình. Người ba này là điểm tựa cuối cùng cứu vớt sinh mạng em.
- Minh, nghe kìa!- Tiếng gọi của ba khiến Minh bừng tỉnh.
“Hãy sống yêu thương và bác ái, hãy sống chân thực và vị tha. Hãy tin tưởng nơi Chúa và làm các việc thiện, Ngài sẽ ban cho con niềm hạnh phúc”. Tiếng vị linh mục vọng ra từ thánh đường nhỏ bé.
- Ba tin Chúa à?- Minh bỗng hỏi.
- Tại sao không?
- Đến người thật còn chẳng tin được nhau, Chúa xa quá, ba!
- Ừ, nhưng khi tin sẽ giúp mình sống tốt hơn, con trai ạ! Con tin vào Đấng tối cao, vậy con sẽ không làm việc ác. Con tin Ngài biết mọi sự thì dù bất công đến mấy, con vẫn sẽ tin Ngài đòi lại cho con. Làm việc tốt sẽ được Chúa trả công, ta tin thế nên đã nhặt con về đấy.
Minh im lặng. Hai cha con quay về căn nhà rách nát khi bài giảng của vị linh mục kết thúc. Đức tin của người đàn ông đã cứu sống một đứa trẻ tội nghiệp.
- Chú ơi! Mua kẹo bông đi chú.
- Bao nhiêu một cây?
- Dạ 5.000đ
- Được, thế ta lấy một cây!- Người đàn ông đưa ra một tờ 200.000đ và nói.
- Cháu không có tiền thối, chú đợi cháu một lát nhé!
- Được rồi…
Nhận được sự đồng ý từ người đàn ông, Minh chạy đi tìm ba. Ba em vừa về lấy thêm đường, nhưng về nhà rồi em cũng không thấy ba đâu cả.
- Này nhóc, ba mày vừa được xe cứu thương đưa lên bệnh viện rồi!- Bà bán rau trong ngõ thấy Minh, tốt bụng nói.
Minh giật bắn người, em chạy ào đi với cả sức lực. Những giọt nước mắt rơi đầy, cậu bé nhỏ trở nên sợ hãi. Đó là người thân cuối cùng của con, làm ơn!
Khi Minh đến nơi, ba vẫn tỉnh. Ông đau đớn với đôi chân bị gãy. Nhưng, bác sĩ không đưa ông vào phòng phẫu thuật, họ bảo phải nộp trước phí phẫu thuật. Minh òa khóc. Em còn quá nhỏ để có thể xử lý được việc ấy. Người đàn ông xoa đầu cậu bé nhỏ đang khóc, an ủi:
- Mọi chuyện sẽ ổn… Nhưng làm sao con biết ta ở đây?
- Con tìm ba để thối tiền và cô bán rau nói với con.
- Thối?
Minh xòe tờ 200.000đ cho ba xem và kể lại mọi chuyện. Nghe xong, người cha đưa ra cho em một gói tiền lẻ:
- Đi đi con trai, trả tiền dư cho họ và về đây. Con không thể bội tín và con sẽ làm được.
- Cha ở đây một mình?- Minh hỏi.
- Con sẽ quay lại. Hơn thế, cha sẽ được chúc lành vì việc tốt con làm.
Nghe lời cha, Minh chạy đi, quay lại nhà thờ. Chúa ơi, ba con là người nhân hậu, Ngài sẽ trả công cho ông chứ?
Khi Minh đến được nhà thờ, thánh lễ vừa tan ra. Phải vất vả lắm Minh mới tìm được người đàn ông nọ. Thấy cậu, ông ấy cũng có vẻ khá ngạc nhiên:
- Cứ tưởng ta đã bị lừa…
- Cháu xin lỗi, ba cháu bị thương đột xuất. Nhưng bây giờ, ông ấy bảo cháu quay lại và trả số tiền này lại cho chú, và người tốt sẽ được trả công.
- Ba cháu bị thương?- Cảm động về người cha, người đàn ông tốt bụng hỏi.
- Dạ bị tai nạn, nhưng bệnh viện không phẫu thuật vì chưa nộp phí ạ!
Người đàn ông bỗng chốc mỉm cười. Ông gọi một cuộc điện thoại sau đó nói với Minh: “Quay lại bệnh viện nào, ta sẽ giúp ba con được phẫu thuật”.
“Hãy cứ tin, vì chính đức tin sẽ cứu sống bạn trong lúc khó khăn”
Post a Comment