Cuộc lữ hành của anh chài lưới
CUỘC LỮ HÀNH CỦA ANH CHÀI LƯỚI [1]
(Trường ca Phêrô)
Từ bãi biển Galilê,
Tiếng gọi nào đã đưa anh lên đường thuở ấy !
Để mẹ lại với tuổi già trống trải,
Xa cha cùng tấm lưới, chiếc thuyền câu!
Tiễn chân anh, người vợ yêu với những giọt nước mắt u sầu
Mấy thằng bạn dân chài…vẫy tay thay cho lời giã biệt…
Anh ra đi mang theo cả trời thương da diết
Thương quê, thương người, thương kiếp sống nhỏ nhoi.
Tấm lưới, chiếc ghe, làm sao giải thoát thân phận tôi đòi ?
Thôi đành bỏ lại
để ra đi tìm cho được Vị Minh Quân Cứu Thế !
Và anh đã trở nên Tông Đồ như các sách Tin Mừng đã kể...
Chính Anrê, lại là người ngư phủ, bào huynh
Sau một ngày ở lại để tìm hiểu ngọn ngành
Đã quyết định dẫn em đến cùng diện kiến
Ngỡ ngàng làm sao, không lẽ đây, một Đấng Mêsia hiện diện ?
Một Rabbi mà “cù bơ cù bất” thế sao !
Hy vọng Thiên Sai đã mấy vạn thu rồi,
Nay đổ lại trên chính chàng vô danh “Thợ mộc” ?...
Thôi đã quyết, theo thì theo cho trót,
Dẫu mệt nhoài, đói khát, vẫn cùng đi.
Hiện tại bấp bênh, tương lai đen tối, lo gì,
Con đường hẹp, phúc khó nghèo,
Thấp thoáng cuối đường biết đâu là thập giá !
Sóng nước Biển Hồ bước chân nào vội vã,
Tưởng chừng như chìm xuống giữa đêm đen.
Bàn tay Thầy giữ chặt kẻ phàm hèn,
Để dẫn dắt đưa qua “bờ bên kia” trót lọt.
Rồi hôm nào trên Ta-Bo chót vót,
Cứ ngỡ rằng hạnh phúc chính là đây.
Đâu có hay, đường thập giá nối dài
Mà điểm hẹn sẽ là đau thương, chết chóc.
Mặc cho ai chối từ, quay lưng tìm lối khác
Phêrô nầy xin ở lại, dẫu lặn suối, trèo non.
Lời ban sự sống, xin theo mãi vẹn toàn
Cho dẫu biết tấm thân mang đầy khiếm khuyết….
Rồi đã đến những giờ đau thương, giã biệt
Bàn Tiệc Ly, ngỡ ngàng, Thầy cúi xuống rửa chân !
Con là ai, cát bụi phàm trần ?
Dám lãnh nhận nghĩa cử yêu thương tuyệt vời đến thế !
Có ai ngờ, nổi bi đát con đường thập giá
Đã dập vùi thân bé bỏng dại khờ
Vội vã chối Thầy như nổi sợ của trẻ thơ
Để theo mãi cuộc đời như dấu ấn của ăn năn sám hối !...
Rồi bình minh Ngày Thứ Nhất sao mà đến vội.
Xôn xao trong lòng, rộn rã bước chân vui
Đêm đen đã qua, Thầy sống lại rồi,
Đã lôi ai đó trở về từ cõi chết…
Rồi một sáng trên bờ hồ Ti-bê-ri- át
Vâng lệnh Thầy Phêrô lại buông lưới, ra khơi
Bữa điểm tâm đơn, mà lòng dạ bồi hồi
“Thầy biết hết mọi sự, Thầy biết con yêu mến…”
Con đường Phêrô đã chọn, đã đi và đã đến,
Vâng lệnh Thầy tới tận chỗ nước sâu
Cũng lại đồi cao, bóng dáng nhạt màu !
Trên thánh giá ngược, giống như Thầy,
Phêrô đã hát trọn bài ca hy tế…
Jos. Trương Đình Hiền
[1]Bài thơ này đầu tiên có tựa đề “KHI PHÊRÔ ĐI LÀM GIÁM MỤC” để kính tặng Đức Cha Vinh Sơn Nguyễn Văn Bản trong dịp ngài được chọn goi lên chức Giám Mục.
Post a Comment