Thơ: Simon Kyrênê
SIMON KYRÊNÊ
Mt 27,32.
Buổi sáng ấy bình thường như vẫn thế
Người nông phu vác cuốc ra đồng.
Mùa đang xanh lúa trổ đòng đòng,
Hôm nay cần làm cỏ.
Ở đầu phố có mấy người hăm hở,
Kéo nhau đi, khăn đóng áo dài.
Hình như họ cùng nói đến một ai,
Chuyện thức giả, người nông phu không biết.
Nắng đầu xuân cỏ cây biêng biếc,
Người nông phu chống cuốc trầm ngâm,
Buột miệng hát ca dao khe khẽ.
Ánh rực rỡ đầu ngày mới mẻ,
Trời trong xanh nắng ấm yên bình.
Người nông phu làm cỏ một mình,
Gió thoang thoảng sóng lúa hiền tha thướt.
Bóng gần tròn, mồ hôi thấm ướt,
Cũng vừa xong công việc hôm nay.
Người nông phu cầm cuốc lên tay,
Khoan khóai ra về khẽ hát.
Trời đong nắng, một trời bát ngát
Màu lên xanh, cây lúa hẹn lòng:
Hôm qua gieo, lụy nhỏ dòng dòng,
Mai xuống gặt, lúa vàng, cười nắc nẻ.
Người nông phu đang yêu đời hát khẽ,
Chợt dừng chân nghe vẳng tiếng hò la.
Nhìn ven đồi đầu dốc xa xa,
Đám đông lố nhố bước theo tử tội.
Người nông phu nhíu mày tự hỏi:
Ai? Vì đâu? Giữa buổi thái bình
Phải lê chân vác nặng thập hình !
Ai mà giống như Ngài Ngôn Sứ?
Một người bảo: “Đúng ! Ông ta bị xử
Vì dám nhận là con Chúa Tối Cao !”
Có thế sao? Tôi biết nói thế nào !
Những chuyện ấy của hàng thức giả !
Người nông phu cúi đầu, giấu thở,
Hai bên ông đám trẻ chạy nhanh.
Những người mặc áo thụng xanh,
Có kẻ hằm hằm, có người hả hê đắc thắng.
Những phụ nữ lệ sầu xót đắng.
Bỗng người kia vấp ngã thảm thương
Cây thập giá xô ông xuống mặt đường
Bê bết máu toàn thân nhợt tái.
Vất cuốc đó, người nông phu chạy lại
Đỡ ông lên và đỡ cả thập hình.
Rút lưỡi lê, người lính cũng rất nhanh
Đứng án ngữ hất hàm quát hỏi.
Người lính khác rút dây ra trói
Xiềng anh vào cây thập giá lôi theo,
Như người ta khóa nô lệ với cọc chèo
Trên những chiếc thuyền vượt biển.
Người nông phu ngước nhìn ẩn nhẫn:
“Đừng mất công trói buộc làm gì,
Tôi sẵn lòng chung bước cùng đi !”
Viên đôi trưởng gật đầu bảo được.
Đám đông lại hò la tiến bước,
Bỏ sau lưng cả phố lẫn phường.
Nắng chang chang khói bụi mù đường,
Người tử tội quệt ống tay chùi mặt.
Cám ơn người kia bằng ánh mắt,
Và ghé vai vác nốt phần mình.
Dưới tiếng roi vun vút của lý hình,
Dưới bụi, dưới những tiếng cười la, dưới nắng.
Và thật bất ngờ dưới cả một làn mây trắng
Khi vô tình vầng trán bác nông phu
Chạm vào vai nhễ nhại Chúa Giêsu
Hai dòng mồ hôi hòa chung thành một.
Đất mở sổ ra ghi từng giọt
Suốt cả đường dài.
Chúa và người thập giá chung vai
Nối thương khó với đời thường, lặng lẽ ...
Trăng Thập Tự
Post a Comment