Thơ: Gõ lên ba tiếng
GÕ LÊN BA TIẾNG
Có những âm thanh vang vọng giữa cuộc đời
Như tiếng gõ tựa lưng vào dĩ vãng
Âm thanh từ ngàn xưa vọng về không giới hạn
Cho mãi đến ngàn sau…
Tiếng gõ đầu tiên theo nhịp điệu thảm sầu
Là tiếng thở dài của môn đồ bán Chúa
30 đồng bạc từ trái tim loang vỡ
Trước tình yêu đã lựa chọn sai lầm
Trách phiền chi khi đến gần và hôn
Mặt đối mặt sao dại khờ khủng khiếp
Kiếp nhân sinh đành rằng ai cũng chết
Lững lơ thay dây thòng lọng oán hờn…
Chẳng phải bình minh, chẳng phải hoàng hôn
Chợt rùng mình tiếng gà thưa đang gáy
Xao xác âm thanh tiếng lòng vụng dại
Chúa yêu ơi, tôi chối Chúa mấy lần
Tiếng gà vỡ tim tôi đấm ngực ăn năn
Tôi tồi tệ, tôi dại khờ, phản phúc
Tiếng gà xưa trộn vội vàng nước mắt
Lòng thủy chung không biết có còn không
Thì đây cho tôi thưa với Chúa rằng
Con yêu Chúa nhưng sợ ánh mắt nhìn của Chúa…
Âm thanh cuối cùng thốt lên từ thập giá
Đời muộn màng còn chút nhụy lừng hương
Đời tôi đây đã mõi cánh trần gian
Nhưng đến chết vẫn không là đã hết
Từ thập giá tiếng gõ buồn tha thiết
Khi nào về… Xin Ngài nhớ đến tôi
Được gặp Ngài vào giây phút cuối đời
Để hôm nay được sinh ra lần nữa
Tiếng gõ buồn bỗng trào dâng lệ ứa
Lòng xót thương không có phút sau cùng…
Tiếng gõ đều ngân mãi đến ngàn năm
Để mỗi người được nghe và thinh lặng
Soi đời mình vào tiếng kêu sâu thẳm
Để nhận ra Tình Chúa đẹp vô cùng
Xin cho con được quỳ xuống một lần
Thưa với Chúa để được lòng thương xót
Ngài đến tìm con giữa trần gian khó nhọc
Ngài đến tìm con giữa ngày tháng ăn năn.
ĐA MINH THIÊN SA
Post a Comment