Thơ: Ánh mắt đức tin
ÁNH MẮT ĐỨC TIN
Buổi sáng hôm Ngài sống dậy,
Phải chăng đất động, chớp chói loà?
Hình như không, chỉ gió thoảng qua,
Khó ai thấy có gì khác trước
Trong thế giới cũ càng.
Sự sống mới thật khéo ẩn tàng,
Chỉ gợi ý bằng ngôi mộ trống.
Ai chạy vội và ai vọng động
Sẽ ngu ngơ chẳng hiểu được gì.
Ai dừng chân trước mộ mà suy,
Ai biết đợi, biết chờ vì thiếu,
Mới thấy, mới tin và mới hiểu
Những sóng vi ba Ngài dội qua tim.
Chỉ ai khóc, ai vọng, ai tìm,
Vì nhớ, vì yêu, thì mới gặp;
Sẽ được gọi tên, cho niềm vui tràn ngập,
Níu lấy tay Thầy mà ngỡ như mơ.
Những ai buồn phiền, thất vọng, âu lo,
Mà vẫn nhắc đến Ngài, sẽ được an ủi.
Nẻo vắng, đường dài sẽ thành gần gũi,
Rất hồn nhiên, Ngài đến đồng hành.
Lòng ấm lên, ngày vụt trôi nhanh,
Và tấm bánh bẻ ra trong quán trọ.
Họ nhận ra thì Ngài đã rời khỏi đó,
Để lại cõi lòng rộn rã hân hoan.
Ôi Chúa Phục Sinh thầm lặng luôn luôn
Thích đến với cộng đoàn khi chiều xuống,
Trong bầu khí thân tình, ấm cúng,
Rất bình thường, giữa bè bạn yêu tin,
Giúp bình tâm, giúp đổi mới cái nhìn
Để thấy được những điều không thể thấy.
TRĂNG THẬP TỰ
Post a Comment