Chiếc mặt nạ đời người Phủ kín một đời ta Cùng bao nhiêu giả dối Lặng im không thành lời.
Ta mang nặng tâm tư Uẩn khuất nỗi u hoài Bao nhiêu lần biết dại Lầm lỡ bước chân sai.
Trên đường dài mệt mỏi Sỏi đá vấp trên đường Bao nhiêu là hư ảo Hình thành những vết thương. Ta chán cảnh vô lương Cuộc sống thật tầm thường Đắm chìm trong giả dối Thói đời bạc như vôi!
Ta mang mặt nạ đời Oan trái lẫn tiếng cười Mỉa mai lòng dối tráCuộc đời vẫn không tha.
Ta gục đầu bên Cha Nguyện xin người thứ tha Hưởng nguồn ơn cứu rỗi Cả một đời bôn ba.
Cha yêu thương vỗ về Dỗ tình con u mê Con giật mình tỉnh thứcMặt nạ đời chán chê.
Khi con mang mặt nạ Rỗng tếch cả đời người Vì lòng con giả dối Xin gột bỏ người ơi!
Post a Comment