Header Ads

Truyện ngắn: Nước mắt bình an

NƯỚC MẮT BÌNH AN



Mặt trời vừa rụng xuống chân trời phía Biển Lớn, bên kia những ngọn đồi nhập nhòe trong sương chiều. Ngày đang tàn. Những ngôi sao bắt đầu mọc. Gió đông bắc từ phía cao nguyên Golan miên man thổi về. Lạnh. Giuse đặt mấy chiếc tay nải xuống nền đá, rồi anh cởi chiếc áo khoác của mình ra choàng lên người Maria, vợ anh :
- Em mặc thêm vào, trời lạnh lắm.
- Nhưng còn anh…
- Anh chịu được, thanh niên Israel mà, lại là con nhà David nữa chứ - anh tự hào - với lại, em cần hơn. 
Giuse loay hoay nhóm một đống lửa ngay trước cửa hang đá. Thật ra đó không phải là cái hang hõm vào trong núi đá, mà chỉ là một chuồng bò được vây bằng những tảng đá lớn, trống tuềnh toàng, mái lợp bằng lá chà là (giống cây tổ phụ Abraham mang về từ Iraq, được trồng khắp xứ Judea). Anh dọn đi mấy đám phân khô trên nền chuồng bò, bỏ vào đống lửa. Anh quét bụi, lót một lớp cỏ khô, rồi trải chiếc chiếu cói papirus lên. Anh đỡ vợ nằm xuống:
- Em còn đau không?

Đôi môi Maria mím lại như chống chọi với cơn đau. Nàng nhìn anh, gượng cười:
- Em chịu được. Anh cũng nghỉ ngơi lấy một chút.
- Anh còn phải che chắn mấy khe đá cho bớt gió.

Giuse vội vàng lăn mấy tảng đá che mấy lỗ hổng gần mặt đất, lấy cành cây đặt vào mấy khe hở trên cao rồi lấy cỏ lợp lên. Anh làm luôn tay, mắt không rời Maria. Nhưng có một khe hở anh không che được.

Lòng anh ngổn ngang trăm bề. Nhìn vợ bụng cao vượt mặt, anh tự trách mình sao không đi Belem một mình, để vợ ở nhà cho họ hàng chăm sóc. Chiếu chỉ của hoàng đế Roma Augusto đâu có buộc anh đem vợ theo về quê khai báo hộ tịch, hộ khẩu..., mà vợ anh lại gần đến ngày sinh.

Maria chợt rên siết. Nàng đang ôm bụng, lăn lộn dưới ánh lửa bập bùng. Trong cơn đau, nàng không một lời ta thán. Giuse cảm thấy mình gần như bất lực, không giúp đỡ được gì cho vợ. Đành rằng anh không muốn để nàng “đi biển” một mình. Maria muốn đi với anh, nàng lấy cớ: vợ chồng vui buồn sướng khổ có nhau; nhưng thực ra, nàng bị thôi thúc lên đường bởi một sức mạnh thần thiêng mà nàng không cưỡng lại được: con nàng phải hạ sinh tại Belem như đã được tiên báo. Giuse đã chiều ý vợ… Nhưng ở đây, không mái nhà, không bà mụ, không thầy thuốc, không cả đến thau nước nóng… Anh thấy mình dại dột biết bao. Lỡ ra, mẹ con nàng có mệnh hệ nào… Anh cảm thấy sợ. Lỡ ra…, anh đã chẳng từng nói với nàng một cách chân thành nhất rằng anh yêu nàng hơn chính bản thân anh đó sao? Anh lo quá. 

Giuse làm sao quên được giây phút được thiên thần báo mộng, anh đã tin nhận Maria làm vợ, có nghĩa là anh đã dấn thân vào một trọng trách mới, làm người bảo dưỡng cho Đấng “Thiên Chúa ở cùng chúng tôi”. Vậy mà anh đã làm gì để đến nông nỗi này? Anh tự trách mình. “Đấng cứu dân Người khỏi tội” hạ sinh không có một cái nôi ấm, không có một mái nhà hay sao? 

Anh ý thức hoàn cảnh khó khăn hiện tại của mình. Vẫn biết anh là anh thợ mộc chịu thương chịu khó, hay lam hay làm, lại không bê tha rượu chè, cũng không như những người cùng trang lứa vung tiền vào những cuộc đua ngựa được người Roma tổ chức vào mỗi tuần trăng sáng… Vả lại, anh là người chu đáo. Với nghề thợ mộc, đồng lớn không dám nói tới, chứ đồng nhỏ thì anh cũng gom góp đủ cho vợ không phải thiếu thốn. Anh đã mua sắm đủ những thứ cần thiết cho ngày Maria khai hoa nở nhụy, cả quần áo, tã lót... cho con. Anh còn nặn cho cu Tý của anh bao nhiêu là chim, cá…bằng thứ đất sét hoàng thổ nhuyễn, mịn anh mang về từ tận bờ hồ Galilea. Đâu đã hết, anh còn đẽo một chiếc xe hai ngựa kéo, bằng gỗ hương nam Liban, làm đồ chơi, chờ con anh mau lớn… Anh chợt nhớ tới một lần, Maria đưa cho anh đôi vớ bé tí tẹo:
- Giuse này! Anh coi có dễ thương không?

Anh đã bẽn lẽn quay mặt đi tránh cái nhìn của vợ vì quả thật, anh mắc cỡ. Lúc ấy, anh đâu đã quen với ý tưởng làm cha. 

Nhưng đó là ở Nazareth cơ, chứ còn ở đây… Belem là quê cha đất tổ của Giuse, nhưng bây giờ, anh đâu còn ai thân thiết. Vợ chồng anh là khách lạ ngay trên quê hương mình. Anh nhìn ra cánh đồng, nơi David, tổ phụ anh từng dọc ngang cùng với những đàn chiên đông đúc không đếm xuể. Ở đây, lúc này, giữa đồng không mông quạnh, vài hoa tuyết là đà rơi. Xa xa lác đác ánh đuốc của đám mục đồng canh giữ chiên bò ban đêm…

Lòng Giuse ngổn ngang trăm bề. Một cơn gió lạnh cùng với một nỗi sợ hãi chạy dọc theo sống lưng anh làm anh run rẩy. Anh mím môi lại.
Bỗng dưng, từ đáy lòng anh một ý nghĩ vụt đến, rồi buột thành lời:
- Giuse! Đừng sợ.

Rõ ràng là tiếng nói của anh, thật gần, ngay trong lòng anh, ngay trên môi anh, nhưng anh nghe như xa lắm, xa tận trời cao vọng tới. Tiếng nói ấy là của anh, hay là của Chúa? Anh tự hỏi.
 
Có tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Anh bật dậy, lấy chính thân mình che khe đá còn trống để ngăn cơn gió lạnh. Hành động của anh như được lập trình từ khai thiên lập địa, nhưng chính là của anh, xuất phát từ ý chí và tự do của anh. Anh cảm thấy lưng lạnh buốt nhưng lòng anh thì có gì đột ngột biến đổi.

Tiếng khóc nơi máng cỏ giống như tiếng khóc của tất cả mọi trẻ sơ sinh trên thế gian này. Nhưng cùng với tiếng khóc ấy, Giuse thấy không gian bừng sáng mà lòng anh cũng bừng sáng. Từ sâu thẳm linh hồn mình, anh cảm nghiệm được rằng: biến cố mà dân tộc Israel của anh mong đợi hàng ngàn năm qua đã điểm. Biến cố vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại đã khởi sự. Biến cố mà cả càn khôn vũ trụ phải quy chiếu về đã đến. Tin Mừng của mọi tin mừng đã bắt đầu được loan báo. Tình Yêu của mọi tình yêu đã xuất hiện... Anh nhắm mắt lại và nghe thấy cả bầu trời đang xôn xao. Anh nghe thấy cả tiếng muôn tinh tú reo hò mừng rỡ. Anh mở mắt nhìn ra bầu trời. Anh thấy từng cặp những ngôi sao đổi ngôi cho nhau chào nhau và chào trời đất: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, và bình an dưới thế cho người Chúa thương”. Lời chào ấy vang vọng mãi làm xao động cả dải ngân hà. Và lời chào ấy, Giuse ghi lòng tạc dạ, không bao giờ quên.

Giuse xúc động đến thẫn thờ, Anh không sợ hãi nữa. Một sức mạnh theo làn hào quang từ hài nhi mới sinh thâm nhập vào tim anh, rồi dâng lên, dâng lên mãi làm anh ứa lệ. Và sau một tiếng nấc, nước mắt anh tuôn ra ào ạt. Anh khóc như một đứa trẻ, nức nở vì vui mừng.

Nghe đâu đông đảo các mục đồng quanh đó cũng đến. Ba vị đạo sĩ đạo sĩ Đông phương cũng đến. Họ đến chiêm ngắm hài nhi quấn khăn nằm trong máng cỏ. Họ cũng thăm nom Maria đang sững sờ quỳ bên, yêu thương và thờ lạy con mình.

Và họ thấy khuôn mặt Giuse ràn rụa nước mắt, những dòng nước mắt sáng ngời bình an.

Powered by Blogger.