Kinh tối
hình minh họa |
Hồi nhỏ, nếu có ai hỏi nó sợ giờ nào nhất trong ngày, nó sẽ trả lời ngay: giờ kinh tối.
Hồi đó ba má đi làm cả ngày. Tối về cả gia đình mới có dịp gặp nhau trong bàn ăn tối. Ăn tối xong, anh chị lớn thì muốn đi chơi với bạn, mấy đứa nhỏ thì thích xem Tivi, ba thì ngày nào cũng chỉ lặp lại một câu đơn giản: "Đọc kinh cái đã rồi muốn làm gì thì làm!" Giọng của ba to, và tính của ba cứng lắm, đố đứa nào dám cãi.
Cuối giờ Kinh, ba bắt đầu hỏi thăm chuyện học hành của từng đứa một. Sau đó là chuyện anh chị em ở nhà với nhau ra sao. Đứa nào có gì sai là bị xử ngay tại chỗ. Anh chị em có gì hục hặc thì ba bắt phải xin lỗi nhau ngay trước mặt ba, trước bàn thờ Chúa.
Giờ đứa nào cũng lớn. Mỗi đứa một nơi. Lâu lắm mới có dịp họp mặt gia đình. Tối, vừa ăn cơm xong là mấy đứa cháu nhỏ đã cắm đầu vào điện thoại để chơi games. Mấy người lớn thì vừa gầy sòng đánh bài vừa mở Karaokê hát vang cả nhà. Vui thật là vui. Nhưng vẫn thiếu thật là thiếu.
Ba bây giờ đã yếu, giọng không còn được to và tính không còn được cứng như ngày xưa nữa. Sau giờ cơm tối, một mình ba ngồi riêng một góc để lần hạt.
Tiếng kinh tối của ba chỉ còn lầm rầm, lạc hẳn giữa những ồn ào vui nhộn của đàn con cháu.
Cao Gia An, S.J.
Nguồn: https://caogiaan.wordpress.com/2018/10/17/kinh-toi-2/
Post a Comment