Đôi mắt bên cửa sổ
Bình minh mở cửa! Mặt trời đang cố tiến dần lên đỉnh đầu cuộc sống, làn gió nhẹ mơn man thoảng qua cửa sổ rơi vào phòng, đem theo cái mát lạnh của hơi thở buổi sớm thấm vào làn da nhăn nheo của cô gái. Cây xoài bên kia cửa sổ cũng lắc lư vì gió, những đốm hoa xoài rụng xuống trên cái xích đu treo lơ lửng làm bằng ván gỗ. Đó là nơi mỗi buổi trưa cô từng ra đó ngồi học bảng cửu chương, nó có từ thuở bé do ông ngoại làm. Cô gái đưa tay bám vào song cửa sổ, buột miệng la “oái!”, bọn chim sẻ đang đuổi nhau dưới nền bay loạn cả lên như mất ổ. Cô muốn nhìn cho thật rõ những gì đang diễn ra bên ngoài. Mọi góc độ cảnh vật tràn vào mắt cô sao mà lạ lẫm. Tai cô nghe thấy những âm điệu thú vị lạ lùng mà bấy lâu nay cô không hề thích, vì chúng quá tầm thường. Giá mà cô có thể với tới được cây bút trên bàn để ghi lại những giai điệu hỗn tạp kia.
Cô là người con gái hiện đại, thời thượng, nhà có điều kiện tốt. Cô là người luôn khởi đầu cho những trào lưu trên mạng xã hội, ngay cả ở lớp ở trường, là một hotgirl trung học phổ thông làm bao nhiêu anh phải xấu hổ vì bị cô từ chối, một cô học sinh với bàn tay vàng về môn piano khiến cho hàng nghìn học sinh ngưỡng mộ vỗ tay, hò hét đến khản cổ trong những buổi văn nghệ hoặc ngoại khóa. Cô là cô gái có cái nhìn kiêu hãnh và rất đỗi thanh xuân, phong thái tự tin, dáng vẻ đài các như một cô chiêulàm mọi học sinh đều coi như thần tượng.
Ngày ấy, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô đã trúng tuyển vào học viện âm nhạc. Đó là niềm vui và hạnh phúc lớn của cô và gia đình, cô tin rằng nơi đây là ngưỡng cửa biến ước mơ của cô thành hiện thực. Nhưng trớ trêu cho ba mẹ cô sa cơ vì số đề, căn nhà đẹp đẽ bấy lâu nay nuôi dưỡng hoài bão của cô cũng không còn giữ được nữa, ba mẹ cô phải chuyển về căn nhà cũ bên ngoại để sống. Họ giấu cô, nhưng sau đó cô cũng biết được qua lời kể của mấy người cùng quê. Cô đã bỏ lỡ cơ hội bước vào nhạc viện mà tự mưu sinh cho mình. Không hẳn vì cô buồn thay cho sự thất thế của gia đình, mà hơn nữa là cô làm theo những đam mê cháy bỏng của cô. Đó phải là chốn hào nhoáng, ánh đèn lung linh, nơi để cho mọi người nhìn thấy bàn tay vàng của cô chơi những bản sô-nát của Mô-za, hay rảo bước với những nốt nhạc đẳng cấp thế giới… để được tán thưởng. Đó mới là niềm vui thực sự của cô. Rồi cô càng hối hận khi được mời đến phòng trà hàng đêm không phải để biểu diễn mà đệm hát cho ca sĩ. Cô phá tung mọi thứ vì thể loại nhạc trữ tình, sến súa mà người ta gọi là bolero chứ không phải là nhạc giao hưởng đẳng cấp thế giới bấy lâu nay mà cô thường nghĩ đến. Cô không thể nhịn được khi mình chỉ là một vai phụ trên sân khấu, ngồi trong góc tối để làm nền cho người khác tỏa sáng, hay tự biến mình thành cái bóng mờ nhạt đang làm trò. Đến khi cô không còn đủ kiên nhẫn để chịu nổi sự sĩ nhục lớn nhất của bản thân mình, cô đã đến và giật lấy micro của ca sĩ đang biểu diễn, cất lên những câu hát opera cao vút trước sự ngạc nhiên và bất ngờ của khán giả, đáp lại là những tràng vô tay không ngớt. Và từ đây cô đã khẳng định được vị trí của mình không chỉ ở sân khấu mà ngay cả trong lòng người hâm mộ. Rồi những mối tình với đại gia cũng bắt đầu và trôi qua nhanh như gió thoảng, cô không rõ đó có phải là tình yêu thực sự mà cô có hay không, hay chỉ là những cuộc vui tầm thường. Chỉ biết là cô đã bước chân vào thế giới thượng lưu, lao vào những cuộc chơi hàng hiệu, xa xỉ như cô muốn. Và đến khi cô phát hiện mình mang căn bệnh thế kỉ trong người, cô buông bỏ tất cả, nuốt nước mắt chảy ngược mà về lại căn nhà cũ.
“Chị ơi, chị khỏe chưa?”- Câu hỏi của con bé nhà hàng xóm gọi cô về thực tại. “Ừ”- Cô đáp lại với con bé kia một tiếng nhưng thật khó khăn. Cô hiểu rõ về sức khỏe của mình, căn bệnh kia đã hành hạ cô đau đớn hơn cả nỗi nhục, nó toan lôi kéo cô có ý định muốn kết liễu chính mình, làm sao cô cảm thấy khỏe cho được mà trả lời với cô bé. Thế mà từ khi về quê, con bé ấy - nó mới sáu tuổi thôi, hôm nào cũng trò chuyện cùng cô, rồi nhắc nhở cô cầu nguyện với Mẹ Maria. À đúng rồi, trong căn phòng này chỉ có mỗi cái bàn học được bài trí gọn gàng nhất, vì nơi cao nhất đang đặt bức tượng Đức Bà nhưng lại có tấm khăn mỏng che phủ. Không biết bức tượng này đặt ở đây bao lâu rồi, chỉ biết lúc về đây đã có nhưng cô không quan tâm đến, ngay cả không nhìn đến, lấy tấm khăn che lại nhỡ bụi bám vào thì khốn! Vậy mà hôm nay cô lại nhìn đến, đôi mắt người phụ nữ trìu mến nhìn cô như động viên, an ủi. Ôi! Có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều. Nhớ lúc trước, các sơ mời đến đệm đàn cho nhà thờ, rồi chú xứ đoàn trưởng Thiếu Nhi Thánh Thể mời cô tham gia vào đội ngũ huynh trưởng mà cô đã thẳng thừng từ chối. Đâu phải rỗi rãi mà làm chuyện dở hơi như thế!
Bầu trời ngoài kia thật kì lạ, trông nó như hai thế giới khác biệt, bên này là mây trắng với ánh nắng vàng hiền từ sau một quá trình vật vã mới lững lờ đi lên; xa tít là làn sương mù dày đặc. Đây là lần đầu tiên cô nghệ sĩ nhìn thấy làn sương đặc biệt như thế ở quê cô, vì vậy mà cô tập trung nhìn vào nó. Hóa ra phía đó là con đường đến trường. Cô cố mở to đôi mắt để tìm một điểm sáng trong màn sương kia nhưng chẳng thấy, dường như cảnh tượng này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô, chỉ thấy bóng người thấp thoáng ẩn hiện đi trong đó. Cô gái chậc lưỡi: “Nếu phải đi vào đó chắc phải khó khăn lắm đây!”. Cô thầm cầu nguyện cho ánh nắng kia có thể mạnh mẽ hơn xuyên qua làm tan làn sương ấy, chúng đáng sợ làm sao! Cơn gió sớm lại ùa qua cửa sổ vào phòng, lật xoèn xoẹt quyển sách Tân Ước trên bàn, quyển sách bụi đã bám dày, đó là quà tặng của Giáo xứ khi cô nhận chứng chỉ tốt nghiệp chương trình giáo lý phổ thông. Cô tự cười chính mình đã bỏ lỡ nhiều cơ hội, đã thờ ơ với trách nhiệm của một người con Chúa, chạy theo những thứ mà cô gọi là đẳng cấp như con thiêu thân, rồi sa vào căn bệnh hiểm nghèo chôn vùi khoảng thanh xuân còn lại trên chiếc giường. Và khung cửa sổ, hàng ngày cô như phải đánh đổi nửa sinh mạng để được nhói người nhìn ra thế giới bên ngoài những song gỗ. Vốn dĩ cuộc sống đâu dễ dàng trôi qua, mỗi khoảnh khắc con người phải đối mặt với biết bao nhiêu thử thách, cuộc đời cô như bản nhạc khi thăng khi giáng. Giờ đây trong tâm hồn cô dấy lên niềm khao khát muốn được hoàn thành một điều gì đó mà cô đã chưa kịp thực hiện mấy năm qua.
- Út ơi, lấy giúp chị giấy bút đi em!
Thằng bé chạy vào lấy giấy bút cho chị nó. Cô chưa kịp nói thêm điều gì nó đã bỏ đi chơi tiếp ván game đang bỏ dở.
Có lẽ cô nhạc sĩ không thể an nhiên với giai điệu cuộc sống xô bồ này nữa, cô tìm một dấu lặng cho mình, thậm chí là dấu lặng đơn. Cô muốn dừng lại dù chỉ trong một khoảnh khắc…
Người ta nhận ra một tấm linh hồn phiêu diêu vào hư không… Người ở lại thương thay cho cô gái tài năng, kiêu kì ngày nào đầy khát khao đã rời đi. Cô chỉ kịp lưu lại hiện tại hai bản nhạc sau mười đêm, chúng có kết thúc giống nhau bằng một dấu lặng. Người khác hiểu vì sao như thế, cô nghệ sĩ không muốn khép lại bản nhạc bằng nốt trắng ngân nga như mãi lưu luyến điều gì, dừng tất cả một cách dứt khoát. Nơi xa thẳm vời vợi mở ra con đường khác mà cô đi đến. Nơi đấy chỉ có những điều bình dị đẹp đẽ, có sự trìu mến của ánh mắt người phụ nữ hóa thân vào bức tượng trong phòng, và lòng bao dung vô bờ của trái tim chan chứa tình thương.
Post a Comment