Header Ads

[Giải VVĐT 2018] Cây bút chì

CÂY VIẾT CHÌ 


(Mã số: 18-033) 



Ngọn đèn trong nhà chầu vẫn tỏa sáng, đồng hồ đã điểm 9h30, tiếng chuông reng reng của tu viện vang lên báo hiệu giờ đi ngủ đã đến. Nhưng chị vẫn muốn tâm sự bên Chúa Giêsu ThánhThể ít phút nữa vì hôm nay là ngày đặc biệt, ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chị: Ngày mà chị được bước lên bàn thờ để tuyên khấn với Thiên Chúa, cam kết một Giao Ước Tình Yêu. Trong sự tĩnh lặng của đêm đã dần về khuya, chị nhớ lại những giây phút hạnh phúc ngày trước, thoáng một cái mà đã 6 năm rồi. Chị nhớ lại hành trình ơn gọi từ khi rời gia đình đến Tu viện, những kỷ niệm vui buồn lẫn lộn. Chị cảm nghiệm ơn gọi của mình có lúc bình an êm dịu như mặt hồ phẳng lặng, nhưng có lúc chị phải đối diện với bao sóng gió bão bùng trên biển cả. Nhưng tất cả là nhờ có bàn tay quan phòng của Thiên Chúa. Miệng đang thầm thĩ với Chúa: “Con cảm tạ Chúa đã thương yêu và chọn gọi con sống đời dâng hiến. Con tự nguyện cam kết bước theo Chúa Giêsu trên đường Thánh Giá, khấn giữ ba lời khuyên Phúc âm: Khiết Tịnh – Khó Nghèo – Vâng Phục... Xin giúp con trung thành với giao ước tình yêu để tôn vinh Thiên Chúa Ba Ngôi và mưu ích cho tha nhân”.

Đó là lời chị đã tuyên hứa trước mặt Thiên Chúa và cộng đoàn. Lòng vẫn đang chìm sâu trong cuộc gặp gỡ đối thoại với Thiên Chúa, thì bỗng chị nghe có tiếng dép kêu quẹt quẹt ngoài hành lang, tiếng cánh cửa được mở ra kêu: “kẹt... kẹt...”, làm phá tan bầu khí tĩnh lặng của đêm vắng. 

*** 

- Con về phòng, mẹ có việc cần gặp!- Đó là giọng nói của Mẹ Bề Trên. 

- Dạ, vâng thưa mẹ!- Chị đáp lại, vội vàng cúi chào Chúa, khép cửa, ra về. 

Chị vừa bước tới cửa phòng thì Mẹ Bề Trên nói: “Bệnh viện vừa gọi điện báo cho mẹ biết, có một người mới bị tai nạn phải làm phẫu thuật ngay. Con đi mau kẻo trễ giờ!” 

- Dạ, vâng ạ!

Không chút ngần ngại chị đi ngay, cứu người là việc rất quan trọng và cần thiết với chị. Là một bác sĩ, chị luôn thể hiện tấm lòng nhân hậu với bệnh nhân, chị muốn thực thi lòng thương xót của Thiên Chúa như Người đã thương xót chị. 

Đoạn đường từ Tu viện đến bệnh viện chỉ khoảng 5km, chị vẫn bình tĩnh chạy xe với tốc độ không quá quy định, vừa đi vừa cầu nguyện: “Xin Chúa chúc lành cho họ, con hy vọng họ sẽ không gặp nguy hiểm”. 

Xe đã dừng lại tại bệnh viện, chị đến phòng phẫu thuật, mọi người đã sẵn sàng. Đúng 10h đêm ca phẫu thuật bắt đầu. Bệnh nhân này là một người chị chưa gặp bao giờ, ông ấy cũng khoảng ngoài 50 tuổi, trông cao to... Sau 2 giờ đồng hồ cũng đã xong, chị không quên tạ ơn Chúa và cầu nguyện: “Lạy Chúa dù con chẳng biết người này là ai, nhưng con và mọi người đã cố gắng hết mình, còn thành công hay không là tùy thuộc vào Chúa”. Chị quan sát thấy hình như ông ấy không có người thân, ra bàn làm việc xem thủ tục nhập viện. 

Nguyễn... 

Tuổi: 55 

Tôn giáo: Không 

Hiện tại đang sinh sống và làm việc tại Mỹ, ông là một họa sĩ nổi tiếng. 

Chính điều này làm chị nuối tiếc, nếu ca phẫu thuật không thành công thì đôi mắt của ông không thể nhìn thấy, lẽ nào lại thành một người mù hay sao? 

Chị là một người yêu nghệ thuật, chị thích vẽ. Hồi còn nhỏ chị đã có ước mơ trở thành một họa sĩ, nhưng chị lại từ bỏ ước mơ hoài bão đó để bước theo lời mời gọi của Chúa. Đúng là Mầu Nhiệm của Tình Yêu, một mầu nhiệm mà không sao hiểu thấu. 

- Soeur!- Chị liền quay lại. 

- Soeur sẽ chăm sóc bệnh nhân này cho tới ngày ra viện. 

Chị đáp lại: “Vâng, thưa bác sĩ!” 

Suốt hai tuần lễ chị chăm sóc bệnh nhân như người con phục vụ cha mẹ của mình, chị vừa là bác sĩ nhưng đồng thời cũng giống như một nhân viên phục vụ, tất bật công việc. Còn hơn thế nữa chị đang sống đúng với nhiệm vụ và sứ mạng của một người nữ tu, phục vụ với tất cả tấm lòng yêu mến, chân thành. 

Nơi đây, chị có cơ hội để giới thiệu Chúa cho mọi người, chính con người của chị, cách sống của chị làm cho mọi người trong bệnh viện ai ai cũng quý mến và cảm phục.

Đặc biệt bệnh nhân được chị chăm sóc, ông chưa được nhìn thấy chị nhưng nghe chị nói và cảm nhận được những việc chị làm, sự thánh thiện, dịu dàng của chị làm cho ông càng thêm lòng quý mến. 

Được biết chị là một nữ tu, ông lại càng trân trọng sự cao thượng, hy sinh, từ bỏ của chị. Qua chị ông được nghe biết về Thiên Chúa, Đấng đầy quyền năng và giàu lòng thương xót, ông tin có Thượng Đế, chính Người sẽ cho đôi mắt của ông được trở lại bình thường. 

Sau hai tuần khi được tháo những băng ở mắt ra, ông sung sướng reo lên: ”Tôi nhìn thấy… Xin cảm ơn tất cả mọi người!”. Ông tiến lại phía chị mà nói: “Tất cả là nhờ sự giúp đỡ của soeur, cảm ơn soeur rất nhiều!” 

Chị nở một nụ cười thật tươi đưa ánh mắt hiền từ nhìn ông, chị đáp lại: 

- Đúng hơn ông phải nói: “Tạ ơn Chúa và Mẹ, vì chính người đã cho ông nhìn thấy... Còn tôi chỉ là dụng cụ Chúa dùng mà thôi”. Chị vừa dứt lời, thì bắt gặp ánh mắt nhìn chị không chớp. 

- Ồ! Hình như tôi đã gặp soeur ở đâu rồi? 

- Xin lỗi, chắc ông lầm, tôi chưa bao giờ gặp ông! 

Chị ra về, còn ông ở lại bệnh viện, tưởng chừng như mọi chuyện đã qua, nhưng không, ông không sao quên được chị. 

Hình ảnh cũa chị đã len lỏi vào trong tâm trí ông từ lúc nào, cái dáng cao cao mỏng manh ấy vẫn cứ xuất hiện ngày một rõ hơn. 

Biết bao câu hỏi đặt ra, mà vẫn chẳng có câu trả lời. Chị đẹp, lại có tài năng, được biết bao người thương mến tại sao chị lại đi tu? Chẳng lẽ chị không màng gì đến danh vọng, tiếng tăm, sự nghiệp hay sao? 

Ông trằn trọc suốt đêm 1h, 2h-3h sáng mà vẫn không sao chợp mắt được. Ông cố gắng lật lại từng trang sử trong cuộc đời mình xem đã gặp chị ở đâu nhưng không thể nhớ ra? Khuôn mặt dịu hiền, ánh mắt nhân từ ấy trông quen, quen lắm. Suy nghĩ mãi mà vẫn không thể nhớ ra. Rồi ông tự hỏi: “Hay giống một người nào đó mà ông đã từng quen biết?” 

A, đúng rồi! Ông khảng định: Giống, rất giống một người ông đã từng quen biết hơn hai mươi năm về trước. Thế nên ông quyết định tìm hiểu về chị. 

Lần kia, ông đến thăm Tu viện để tỏ lòng biết ơn trước khi về Mỹ, ông đã đến gặp chị. Ông nói: “Chắc soeur giống mẹ của soeur lắm phải không? Tôi muốn biết về gia đình soeur có được không?”. Vẻ mặt chị bỗng nhiên thay đổi hẳn, hình như ông đã đụng đến vết thương trong lòng chị, đôi mắt rướm rướm giọt lệ dưới khóe mi. 

- Tôi không còn mẹ, hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ tôi được 3 năm. 

- Ồ, xin lỗi soeur! Và chia buồn cùng gia đình soeur. 

- Thế còn cha của soeur? 

- Tôi chưa bao giờ gặp cha mà cũng không biết ông là ai! Tôi và mẹ sống nương nhờ một gia đình người dân tộc H’mong tại vùng núi Tây Bắc. Họ là ân nhân của chúng tôi, họ tuy nghèo về vật chất nhưng lại không nghèo tinh thần, sống ở vùng đất quanh năm lạnh nhưng lòng người không lạnh. 

Trước lúc ra đi mẹ tôi có trao cho tôi một bức thư và dặn khi nào gặp được cha thì trao cho ông bức thư này. Năm tháng trôi qua mà tôi vẫn không biết tin tức gì về cha tôi, tôi vẫn kiên nhẫn đợi chờ, tôi tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa, “việc Chúa muốn Chúa sẽ làm”. Nghe đến đây ông cố kìm nén cơn xúc động để giữ sự bình tĩnh. Ông tự hỏi lòng mình phải làm gì? Ông nói: “Tôi là bạn của người ấy và có biết mẹ của souer”. 

- Vậy phiền ông chuyển giúp tôi lá thư này tới người đó. Xin cảm ơn ông! 

Chị về phòng mở chiếc hộp ra và lấy bức thư đã được cất giữ cẩn thận 3 năm nay. 

Tay ông run run, đưa ra đón đón lấy bức thư, nghẹn ngào, xúc động, quay đi không nói một lời. Ra về mà lòng xao xuyến, bồi hồi… 

- Đúng! Đúng là em rồi! Nét chữ của em, hơn 20 năm về trước…

Ông đọc bức thư với nội dung như sau: 

Ngày... tháng... năm... 

Em ngậm ngùi tiễn anh ra sân bay, mà không biết ngày nào anh sẽ trở về. Anh bảo rằng: “Hãy chờ anh” 

Ngày...tháng... năm... 

Đã 3 tháng rồi, không có tin gì của anh. Anh không biết rằng em đang mang trong mình một “Thiên Thần Nhỏ Bé”. Mẹ con em sẽ sống như thế nào nếu không có anh? 

Em bị mọi người mắng chửi: “Đồ đĩ, gái không chồng mà chửa!”… Em đã làm xấu danh dự của gia đình, dòng họ. Vì em là con của một gia đình đạo đức, bố em là chủ tịch Hội đồng Giáo xứ, em là chủ đề cho mọi người bàn tán... Giờ không còn ai thương mến em nữa, em không dám bước chân ra khỏi nhà, không dám đến nhà thờ nữa. 

Ngày... tháng... năm... 

Em quyết định bỏ nhà ra đi đến một nơi thật xa, nơi mà không ai biết, em sẽ nuôi con một mình. 

Sau những ngày lang thang vừa mệt, vừa đói em cứ tưởng mình sẽ chết, nhưng không, em được một gia đình cưu mang, họ đưa em về nhà chăm sóc. Sống với những người dân nơi đây, em cảm nghiệm được niềm vui và hạnh phúc. Tuy họ là dân tộc, nghèo thật nghèo nhưng thấm đượm tình người. Họ chưa biết Chúa nhưng đã sống trọn giới răn Chúa dạy. 

Ngày... tháng... năm... 

Hôm nay là ngày sinh nhật của con được tròn một tuổi, cũng là ngày em đưa con đến nhà thờ rửa tội theo nghi thức đạo Công giáo để được trở thành con cái Chúa. 

Ngày... tháng... năm... 

“Từ giã mẹ con đi làm thánh, con sẽ đi tu để trở thành Nữ tu của Chúa, con muốn hiến thân cho Chúa để phục vụ tha nhân”. Điều này thật quá bất ngờ, nhưng thánh ý Chúa đã định thì không ai cưỡng lại được. Em thưa tiếng “xin vâng”. 

Sáu năm trôi qua giờ con đã là một Nữ tu, em sung sướng và hạnh phúc vô cùng. Cảm tạ Chúa đã đoái thương nhìn đến phận nữ tỳ hèn mọn. 

Ngày... tháng... năm... 

Em biết sức khỏe của mình ngày một yếu đi, vì căn bệnh quái ác này cứ hành hạ em từng ngày. Mái tóc mây óng ả ngày xưa giờ chỉ là những sợi còn thưa thớt đếm được trên đầu. Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của em giờ cũng không còn nữa, thay vì đó là những cành củi khô khúc khuỷu, cụt ngủn. Em muốn viết, viết thật nhiều nhưng những đầu ngón tay cứ thay nhau rỉ máu. Khi anh đọc được những dòng chữ này thì em không còn trên cõi đời này nữa. Em không giận cũng không trách anh đâu, nhưng luôn cầu nguyện cho anh và gia đình anh được bình an và hạnh phúc. “Hãy luôn là người chồng tốt anh nhé!” 

(Ký tên)

Đọc xong bức thư ông không thể ngăn nổi những dòng nước mắt cứ chực trào ra nhỏ xuống cằm và áo. Đây là lần đầu tiên ông khóc, khóc cho một mối tình, khóc vì thương em, thương con. Ông thấy mình có lỗi với em và con.

- Nhưng sao ngày đó em không nói cho tôi biết? Em cứ im lặng chịu khổ một mình… 

Nhìn những dòng chữ lờ mờ trên giấy trắng, những nét chữ nghiêng ngả như không còn đứng vững, có lẽ giờ em đã kiệt sức, cả một đời em chấp nhận đau khổ hy sinh. Tôi có thể bù đắp gì cho em và con? 

Ông cảm thấy đau đớn như bị một lưỡi đòng đâm thâu trái tim, đau nhói lắm! 

Ông không xứng đáng là một người cha, không đủ can đảm để nói với con rằng: “Người đó chính là cha đây”. Nhưng rồi có một sức mạnh nào đó, kéo ông đứng đậy và can đảm đối diện với sự thật. 

Hai cha con gặp nhau, ông khụy xuống và nói: 

- Cha biết mình không xứng đáng, nhưng xin con và mẹ tha thứ cho cha!

Chị vội vàng cúi xuống và đỡ cha lên.

- Cha không có lỗi gì đâu! Con và mẹ vẫn luôn yêu thương và cầu nguyện cho cha mỗi ngày. Con tin rằng cha mãi là người tốt.

*** 

Chị trở về căn phòng nhỏ bé của mình, ngước nhìn lên Thánh Giá Chúa. Ngài vẫn giang tay thinh lặng như mọi ngày, Ngài mỉm cười với chị. Dù im lặng nhưng chị cảm nhận được tình yêu của Ngài dành cho chị, Ngài vẫn nói với chị: “Ta đã yêu con bằng mối tình muôn thưở, đã khắc ghi con trong lòng bàn tay Ta”. 

Chính Chúa Giêsu là đối tượng duy nhất của lòng trí chị, Đấng mà chị phó thác cuộc đời cho Ngài, đã giúp chị thực hiện được ước vọng cuối cùng của người mẹ trước lúc ra đi. Chị mở món quà được cất kỹ, cẩn thận trong một chiếc hộp nhỏ, xinh xinh ra ngắm nghía một hồi rất lâu. Đó là “Cây Viết Chì” (màu nâu) mà mẹ chị đã tặng chị ngày Tiên Khấn Lần Đầu.(Cây viết chì này là của cha chị tặng cho mẹ chị). Món quà tuy nhỏ nhưng với một ý nghĩa thật lớn lao. Nó như nhắc bảo cuộc đời của chị giống như cây viết chì này, nhỏ bé, mỏng manh, yếu đuối, bất lực. Chị không thể làm được gì nếu như không có bàn tay của người họa sĩ tuyệt vời là Thiên Chúa. Cây viết chì này cũng nhắc bảo nhiệm vụ và sứ mạng của chị là phải dấn thân, phục vụ nước Chúa mỗi ngày. Chị phải là những bông hoa tỏa hương thơm đến mọi nơi, phải là những ngọn nến thắp sáng những nơi còn trong bóng tối. Chị phải nỗ lực cộng tácvới Chúa để công trình của Chúa được hoàn thành. Miệng thì thầm lời bài hát mà chị rất yêu thích: “Lạy Chúa! Con chỉ là cây bút chì nhỏ bé, trong tay Thiên Chúa Ngài đã vẽ đời con. Này con chỉ là một con người bé nhỏ, trong tay Thiên Chúa con phục vụ anh em”. 

Vâng! Chúa là người họa sĩ tuyệt vời nhất của đời con, con là cây bút chì luôn trong tay Ngài, Ngài muốn vẽ đời con như thế nào tùy ý Ngài, ngay cả khi Ngài muốn vẽ đường cong trên những đường thẳng, miễn sao tác phẩm của Ngài nên hoàn hảo. 

Đêm vọng Phục Sinh, đêm mà cả Giáo hội hân hoan mừng Đại Lễ, cùng bước vào Ngôi Thánh Đường có chị và cả gia đình của cha chị cùng nhau tham dự thánh lễ, cầu nguyện cho người mẹ đã khuất, cho gia đình mới của chị, đặc biệt cho từng thành viên sẽ lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội, trở nên gia đình Kitô giáo.
Powered by Blogger.