Mẹ La Vang
Mạc Tường
Hơn hai trăm năm thăng trầm lịch sử
Mẹ La Vang, nguồn trông cậy ủi an
Đạn nổ, bom rơi, máu lệ hòa chan
Mùa ly tán, nhà tan đàn xẻ nghé
Nón lá tả tơi, chân trần nứt nẻ
Tiếng đàn bầu nghèn nghẹn, buốt tâm can
Cơn bão đi qua, đắng ngắt mùa màng
Bông lúa lép, chắt chiu từng hạt gạo
Mẹ vẫn đứng giữa đàn con lương - giáo
Mặc đền đài, thành quách có tan hoang
Dẫu cây đa ngày ấy đã không còn
Nguồn nước mát vẫn tuôn tràn giếng ngọc
Chúng con về, nài xin ơn mưa móc
Tưới ruộng vườn, bờ bãi đẫm ơn thiêng
Cúi xin Bà len lén chút tình riêng
Khi trái gió, trở trời, con nương náu
Chúng con về, quỳnh hương, trăng mười sáu
Quỳ dâng Bà, đây những muối cùng men
Xin dâng riêng, con lem luốc, mọn hèn
Đêm linh địa, câu kinh trào nước mắt
Những chuyến xe, người vào nam, ra bắc
Mới gặp nhau như quen tự thưở nào
Cả rừng người chung một mẹ trên cao
Lời hò hẹn, mùa sim sau, trái chín
Người bước đi còn quay đầu bịn rịn
Trời La Vang, chòm mây úa, nao lòng
Mai mốt về, đừng buồn nữa dòng sông
Cây có cội, nước có nguồn, có mạch
Hơn hai trăm năm phượng thờ, kinh sách
Từng cành cây, cọng cỏ cũng linh thiêng
Mẹ La Vang rợp bóng khắp mọi miền
Xin khấu tạ! Nữ Vương trời đất Việt.
________________________
Post a Comment