Góc Cầu Nguyện (11)
L |
ạy Cha,
Con thấy mình như đứa trẻ tật nguyền
Hai tay chẳng có, hai chân cũng không
Vậy mà học đòi chạy marathon
Trên nẻo đời đầy chông gai cạm bẫy
Con lặng thầm ngồi đấy
Nhìn mọi người cứ vèo vèo vút qua
Con dỗi hờn như đứa trẻ lên ba
Vòi vĩnh Cha làm điều này điều nọ…
Có người nói con số khổ
Cứ đa mang những việc quá sức mình
Nhưng con tin Cha sẽ không vô tình
Khi con gặp khó khăn trắc trở
Có người nói con mang công mắc nợ
Rồi đến Cha nhõng nhẽo mè nheo
Cha cười hiền: “Nó còn biết đi đâu,
Khi không hề có bánh quy, bánh ít?
Nó là đứa biếng lười, hèn nhát
Dốt nát thâm căn, kiết xác di truyền
Chẳng biết gì ngoài chân lý uyên nguyên:
Ta chính là Cha nhân hiền của nó!”
Rồi Cha chỉ chìa ra ngón trỏ
Nhấc con lên đưa đến đích bình an
Các vận động viên đầy cân nhắc lo toan
Vẫn còn đang nhọc nhằn trên đường đua xa tít tắp
Trên nẻo đời con gặp
Có lắm người tự hào với quyền lực vô song
Tiền bạc tràn trề, thế lực mênh mông
Vẫn thúc thủ trước cuộc cờ bí hiểm
Con tự hào với người Cha mầu nhiệm
Ngỡ vô hình nhưng có mặt khắp nơi
Thương con từ lúc con chưa biết gọi: Cha ơi!
Đến bây giờ, và mãi sau vô tận…
Tác giả: Pio X Lê Hồng Bảo
Bài tham gia mục "Góc Cầu Nguyện",
xin gởi về địa chỉ email: giaansj@gmail.com
Post a Comment